Kể từ lần trước cãi vã với Tần Thủy San ở trong biệt thự của Mạc Đình Kiên bị thua thiệt, Mạc Ân Nhã cũng đổ chuyện này lên người Hạ Diệp Chi, cũng càng thêm chán ghét Hạ Diệp Chi.
Cô chưa bao giờ tỏ ra thân thiện khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liếc mắt một cái liền khinh thường dời ánh mắt đi.
Gần đây Trần Tuấn Tú cùng Mạc Đình Kiên bởi vì chuyện hủy bỏ nên mâu thuẫn leo thang.
Bốn người ai cũng không chủ động để ý tới người khác.
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên bế tắc, khiến người ta phiền lòng.
Hạ Diệp Chi không được tự nhiên, Mạc Đình Kiên thì khác, trên mặt không nhìn ra một tí khác thường nào, thậm chí còn đưa tay lên mâm đựng trái cây trên bàn trà chọn lấy một quả mắc ca lớn, bóc ra đưa cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi bội phục sự bình tĩnh của anh trong thời điểm này.
Nếu như anh cũng giống như một người không có chuyện gì, Hạ Diệp Chi cũng yên tĩnh trở lại.
Dù sao cũng là diễn kịch, diễn càng giống thì càng đạt được mục đích.
“Thật giòn, anh cũng ăn một quả đi.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đút một quả mắc ca vào trong miệng Mạc Đình Kiên.
Quả mắc ca là vị bơ, con gái rất ưa thích mùi hương trong vắt như vậy.
Mạc Đình Kiên không thích loại mùi vị này, nhưng vẫn cau mày nhai nuốt vào.
“Mẹ.” Trần Tuấn Tú ngồi xuống bên người Mạc Liên, giọng điệu ân cần: “Sao lại không gọi điện cho con biết trước, con đi đón mẹ.”
Mạc Ân Nhã cũng ngồi xuống kế bên Trần Tuấn Tú, hùa theo: “Đúng vậy, dì, hiếm khi dì trở về một lần, vừa lúc anh cả cũng ở trong nước, cũng nên để anh đi đón dì.”
Nụ cười trên mặt Mạc Liên rất nhạt: “Tuấn Tú quá bận, cũng không phải không có ai đón mẹ, không có gì to tát…”
Thoạt nhìn ba người bên kia rất hòa thuận, Hạ Diệp Chi bên này thì lộ ra quạnh quẽ rồi.
Mạc Đình Kiên từ từ bóc vỏ quả mắc ca, Mạc Đình Phong ngồi đối diện anh, cũng không mở miệng nói chuyện.
Thật vất vả nhịn đến lúc ăn cơm.
Hạ Diệp Chi còn tường ăn cơm xong xuôi là có thể trở về rồi.
Kết quả ăn được một nửa cơm, Mạc Ân Nhã chỉ vào điện thoại lớn tiếng nói: “Anh cả, trên mạng có người nói xấu anh.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi khẩn trương, cũng không phải lo lắng người khác nói xấu Trần Tuấn Tú như thế nào, mà lo lắng đến lúc đó lại lôi Mạc Định Kiên vào.
Mạc Đình Kiên là người sáng lập truyền thông Thịnh Hải, hẳn là nhà họ Mạc biết rõ điều này, nhưng chuyện hủy bỏ hợp đồng lần này cũng không thấy Trần Tuấn Tú nhúng tay.
Có thể là bậc cha chú nhà họ Mạc chẳng muốn để ý chút chuyện nhỏ này, nhưng bây giờ đương sự hai bên trong chuyện này đều ở đây.
Trần Tuấn Tú biểu hiện rất bình tĩnh: “Không cần phải để ý, cơm nước xong xuôi rồi nói sau, bây giờ trên mạng có một vài người thích nói mò.”
“Không phải, anh được mọi người tìm kiếm trên mạng rất nhiều, mức độ được chú ý rất cao này, nói trước kia anh từng hành hạ chết con chó con trong đoàn diễn, nghe nói người vạch trần chuyện này cùng làm chung đoàn làm phim với anh đó…”
Mạc Ân Nhã cũng làm ở đài truyền hình này, dính đến ngành giải trí, đương nhiên cũng sẽ chú ý tin tức giải trí.
“Quả thực là nực cười, làm sao có thể có chuyện đó, anh là người tốt như vậy…” Mạc Ân Nhã cố ý giả bộ nói chuyện rất tự nhiên, nhưng trong giọng nói khó mà giấu được muốn nịnh nọt.
Hạ Diệp Chi lườm cô ta một cái.
Mạc Ân Nhã phát hiện muốn bám lấy Mạc Đình Kiên quá khó khắn, nên lấy lui bám lấy Trần Tuấn Tú sao?
Hạ Diệp Chi duỗi một ngón tay xuống dưới bàn chọc eo Mạc Đình Kiên một cái, ý muốn hỏi anh, Trần Tuấn Tú gặp chuyện này có phải là anh làm hay không.
Trực giác của cô, Mạc Đình Kiên không chỉ muốn hủy hợp đồng với Trần Tuần Tú đơn giản như vậy.
Anh là một người thù phải trả, nhất định sẽ từ chỗ của Trần Tuần Tú lấy lại thứ gì đó.
Cô chọc một cái, cả bàn tay đã bị Mạc Đình Kiên túm lại.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, Mạc Đình Kiên nghiêng đầu nhìn lại, điềm nhiên như không có việc gì gắp đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi trở về đi.”
Hạ Diệp Chi nghiêng nghiêng đầu, trừng hai mắt, tỏ ra nghi vấn của mình.
Mạc Đình Kiên khẽ lắc đầu, giải đáp nghi ngờ của cô.
Lập tức, anh ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Tú.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không, không ai chủ động nói một câu, cũng không có biểu hiện dư thừa.
Nhưng những người khác đều cảm nhận được bầu không khí kỳ lại.
Trần Tuấn Tú dời ánh mắt trước, cười không thèm để ý chút nào: “Đương nhiên không có chuyện này, người nhàm chán nói chuyện nhàm chán mà thôi, Ân Nhã không cần xem nữa, ăn cơm đi.”
Anh ta đã nói như vậy, Mạc Ân Nhã vội vàng hùa theo: “Đúng vậy.”
Mạc Ân Nhã để điện thoại di động xuống, miệng không có nhàn rỗi, cô tò mò hỏi: “Anh, tại sao anh lại hủy hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải? Em cảm thấy truyền thông Thịnh Hải đối xử với anh cũng khá tốt.”
Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm lại rơi vào trạng thái bế tắc kỳ lạ.
Hạ Diệp Chi có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Mạc Ân Nhã không biết Mạc Đình Kiên là ông chủ phía sau màn của truyền thông Thịnh Hải?
Nghĩ lại, Hạ Diệp Chi cảm thấy không có gì đáng trách.
Mạc Đình Kiên là người có tính tình lãnh đạm, anh vốn không thích người nhà họ Mạc, cũng không có tình cảm gì với Mạc Ân Nhã, Mạc Ân Nhã không biết anh là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải cũng là chuyện rất bình thường.
Lần này Trần Tuấn Tú không cười nữa, sắc mặt không vui liếc Mạc Ân Nhã một cái.
Mạc Ân Nhã tỏ vẻ không hiểu, không biết mình nói sai chỗ nào.
Mạc Liên vẫn luôn không lên tiếng liền gặp đồ ăn vào trong chén Mạc Ân Nhã, hiền lành nói: “Ân Nhã, nếm thử món này đi.”