Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 240: EM KHÔNG CẦN ANH NỮA?



Cuối cùng, phim cũng xem không xong, Hạ Diệp Chi vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành sống lâu năm ở nước ngoài, ở trong nước cũng không có bạn bè nào, những lời này có lẽ đã nén trong lòng thật lâu, nhưng chưa tìm được ai để trút bầu tâm sự.

Đúng lúc Hạ Diệp Chi tình nguyện nghe cậu nói, cậu liền một mạch nói ra hết.

Từ những chuyện anh nói, cũng loáng thoáng nghe ra được chút đầu mối.

Bố mẹ bằng mặt không bằng lòng, anh trai ngoài mặt ôn hòa nhưng thực tế lại hành hạ chết động vật nhỏ. Những chuyện như vậy đối với Mạc Gia Thành đang ở độ tuổi này mà nói, chắc canh có chút ảnh hưởng.

Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng chiếu phim, đúng lúc gặp được Mạc Đình Kiên đang muốn đi tìm mình.

Cô đi phía trước, Mạc Gia Thành theo sau.

Mạc Đình Kiên sầm mặt, rõ ràng đối với việc Mạc Gia Thành rủ Hạ Diệp Chi đi xem phim có chút tức giận.

Lúc trước Hạ Diệp Chi đối phó đám người nhà họ Mạc có chút mệt mỏi, đã nói muốn về nghỉ ngơi, còn bị Mạc Gia Thành kéo đi xem phim, anh đương nhiên không vui vẻ gì với Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành bĩu môi, lùi ra sau Hạ Diệp Chi.

Lâu rồi không gặp, ánh mắt anh họ vẫn có lực sát thương như thế.

Sợ quá đi mất.

Hạ Diệp Chi dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn Mạc Đình Kiên, xoay người nói với Mạc Gia Thành: “Tiểu Thành, cậu về phòng nghỉ đi.”

“Vâng.” Mạc Gia Thành như được giải thoát, nhanh chóng chạy như bay.

Mạc Đình Kiên mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Hạ Diệp Chi, em bây giờ là hai người, không nên chạy theo nó, nó chính là đứa trẻ càn quấy…”

“Không nghe, không nghe, vương bát niệm kinh.”. Hạ Diệp Chi dùng tay bịt kín lỗ tai, vừa nói vừa đi về phòng ngủ.

Mặt Mạc Đình Kiên lập tức đen lại, tức giận đến mức giọng nói trầm xuống: “Hạ Diệp Chi.”

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, vươn tay vỗ nhẹ bụng mình, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Đừng to tiếng như vậy, dọa cục cưng.”

Mạc Đình Kiên hít sâu một hơi, thầm nói mình không cần phải so đo với người phụ nữ ngốc này.

Hạ Diệp Chi nhìn bộ dạng anh cố nén tức giận không phát tác, cố nhịn không cười, nhưng lại nghĩ anh đều vì muốn tốt cho cô, liền quay lại kéo cánh tay anh, vẻ mặt lấy lòng: “Được rồi, được rồi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Trước mặt Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên phát cáu thật nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.

Trở về phòng, Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên ấn lên giường, kéo chăn cho cô, ra lệnh: “Ngủ.”

Hạ Diệp Chi cùng Mạc Gia Thành tâm sự lâu như vậy, bây giờ cô không buồn ngủ: “Em có lời muốn nói với anh.”

“Ngủ dậy rồi nói.” Mạc Đình Kiên không để ý tới ánh mắt mong đợi của cô.

Hạ Diệp Chi cũng không để ý, lập tức nói: “Tình cảm của cô và dượng của anh có tốt không?”

“Trong mắt ông nội, bọn họ là cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc.” Mạc Đình Kiên nói xong cũng cười tự giễu. Ở trong mắt ông nội, mẹ và Mạc Đình Phong cũng là cặp vợ chồng hạnh phúc.

“Nhưng mà Tiểu Thành vừa mới nói với em, cậu ấy cảm thấy bố mẹ mình không thực hạnh phúc, có cảm giác bằng mặt không bằng lòng…” Hạ Diệp Chi hơi xúc động: “Nếu chúng ta ở bên nhau thật lâu, có khi nào cũng biến thành một cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng không?”

Mạc Đình Kiên vô cùng nghiêm túc trả lời: “Sẽ không.”

“Thật sao?” Hạ Diệp Chi cảm động.

Kết quả, một giây sau, cô liền nghe Mạc Đình Kiên sâu kín nói: “Mang thai con của anh còn suy nghĩ đến loại chuyện này, em là muốn đi ra ngoài tìm người đàn ông khác sao?”

Giọng điệu này có chút nguy hiểm.

Hạ Diệp Chi liếc trộm anh một cái, phát hiện anh híp mắt bình tĩnh nhìn cô, có cảm giác như nếu cô nói ra đáp án anh không hài lòng, anh sẽ lập tức chỉnh đốn cô.

Hạ Diệp Chi luôn là người tham sống sợ chết.

Cô bắt lấy cánh tay Mạc Đình Kiên, cười đến mức mặt đầy sáng lạn: “Sao có thể chứ? Làm gì có người đàn ông nào đẹp hơn anh, có tiền hơn anh đâu.”

“Ý của em là, nếu có người đàn ông nào đó đẹp hơn anh, nhiều tiền hơn anh, em không cần anh nữa ?” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên càng thêm nguy hiểm.

Hạ Diệp Chi cảm thấy mình đã vô cùng chú ý mà trả lời rồi, nhưng mà Mạc Đình Kiêu chính là không đi theo con đường bình thường.

Khắp thành phố Hà Dương này, còn có người đàn ông nào đẹp trai hơn anh, có nhiều tiền hơn anh sao?

Hoàn toàn không có khả năng.

Cô đây là đổi phương thức khen anh mà.

Kết quả, trọng tâm anh nắm được hoàn toàn khác ý cô muốn biểu đạt.

Quả nhiên cô không theo kịp mạch suy nghĩ của người thông minh.

“Sao có thể chứ?” Hạ Diệp Chi cất cao giọng, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe thành khẩn một chút.

Sắc mặt Mạc Đình Kiên hơi nguội lạnh, lại không nói chuyện.

Hạ Diệp Chi kéo tay anh đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh: “Em nói thật đó.”

Cô cảm giác được cánh tay Mạc Đình Kiên hơi cứng lại, lúc ngẩng đầu phát hiện sắc mặt Mạc Đình Kiên có chút không được tự nhiên.

Vốn Mạc Đình Kiên đang ngồi ở mép giường, cô vừa nhìn anh, anh lập tức quay đầu đi: “Nhanh ngủ đi, anh còn có công việc phải làm.”

Hạ Diệp Chi giật mình, anh đây là… ngại ngùng?

Lúc trêu chọc cô còn rất tự nhiên, nhưng lúc cô hôn mu bàn tay anh, người đàn ông này liền trở nên xấu hổ sao?

Hạ Diệp Chi còn muốn tiếp tục, Mạc Đình Kiên giống như đoán trước được cô sẽ có hành động, nhanh chóng rút tay ra: “Anh đến phòng làm việc.”

Mạc Đình Kiên vừa bước ra khỏi phòng ngủ, còn chưa đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng cười trắng trợn không kiêng dè của Hạ Diệp Chi ở trong phòng.

Sắc mặt Mạc Đình Kiên tối sầm, ‘Rầm’một tiếng đóng cửa lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không chú ý tới thím Hồ đang bưng đồ đi tới trước mặt.

Vì vậy liền đụng phải thím Hồ.

Thím Hồ đang bưng một ly nước ngọt, là chuẩn bị mang đến cho Hạ Diệp Chi.

Kết quả nước ngọt này toàn bộ đổ lên người Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên phản ứng cực nhanh, theo bản năng nâng cánh tay Hạ Diệp Chi vừa mới hôn lên, sợ bị nước ngọt dội phải.

Thím Hồ thấy anh nâng cánh tay kia lên, có chút quan tâm hỏi: “Cậu chủ, tay không bị bỏng chứ?”

“Không có.”

Thím Hồ yên tâm: “Để tôi xem cho cậu.”

“Không cần.” Mạc Đình Kiên lui về sau một bước, dứt khoát dùng cánh tay khác cầm lấy cánh tay được Hạ Diệp Chi hôn, nghiêng người vòng qua thím Hồ rời đi.

Thím Hồ nhín bóng lưng Mạc Đình Kiên, lẩm bẩm nói: “ Sao bảo vệ cánh tay đó như vậy? Nhất định bị bỏng rồi…”

…..

Vì vậy, Hạ Diệp Chi tỉnh dậy, liền nghe người làm nói tay Mạc Đình Kiên bị thương.

Sắc mặt Hạ Diệp Chi căng thẳng: “Sao lại bị thương?”

Trước khi cô đi ngủ vẫn còn rất không sao mà, sao cô ngủ một giấc tỉnh lại tay Mạc Đình Kiên lại bị thương vậy?

“Anh ấy ở đâu?” Hạ Diệp Chi hỏi.

Người làm cung kính nói: “Cậu chủ vẫn còn trong phòng làm việc, vẫn chưa ra ngoài.”

Hạ Diệp Chi nghe cô ấy nói như vậy thì có chút bối rối, luôn ở trong phòng làm việc thì sao lại bị thương.

Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn là đến phòng làm việc tìm Mạc Đình Kiên.

Đứng trước cửa phòng làm việc, Hạ Diệp Chi gõ cửa xong liền đẩy cửa đi vào: “Bọn họ nói tay anh bị thương. Để em xem xem.”

Mạc Đình Kiên đang tựa vào bàn làm việc, nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, nhanh chóng liền hiểu ra được có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt anh trở nên không được tự nhiên, trong giọng nói có chút ý giận: “Không bị thương, anh còn phải làm việc, em ra ngoài trước đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.