Giọng nói của Hạ Hương Thảo hơi khàn khàn, đầy oán giận: “Hạ Diệp Chi, chắc hẳn cô rất đắc ý khi đưa tôi vào tù nhỉ! Nhưng cô không ngờ tôi lại ra nhanh như vậy, đúng không?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy từ cuối cùng, giống như hận không thể bò từ trong điện thoại ra cắn Hạ Diệp Chi một cái.
Hạ Diệp Chi chỉ thản nhiên nói: “Tự làm bậy thì không thể sống được.”
Hạ Hương Thảo nghe vậy liền xem thường cười nhạt một tiếng: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Tâm tình Hạ Diệp Chi vốn đang tốt lại bị cuộc gọi của Hạ Hương Thảo phá hỏng. Cô không muốn nghe Hạ Hương Thảo nói linh tinh giống như kẻ thần kinh nên cúp máy.
Cô quay đầu phát hiện Mạc Đình Kiên đang nhìn mình.
Trong đôi mắt đen láy lóe ra cảm xúc mà cô không hiểu nổi.
Chắc hẳn vừa rồi anh đã nghe được lời Hạ Diệp Chi nói chuyện, cũng biết cuộc điện thoại này là do Hạ Hương Thảo gọi tới.
Hạ Hương Thảo cũng thật thú vị. Cô ta vừa ra khỏi tù liền gọi điện thoại cho cô, muốn kích thích cô.
Nhưng cô đã sớm biết Trần Tuấn Tú sẽ nghĩ cách đưa Hạ Hương Thảo ra, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.
Có lẽ Trần Tuấn Tú bị mấy vụ bê bối gần đây ép cho nóng nảy, có lòng oán trách Mạc Đình Kiên mới phải đưa Hạ Hương Thảo ra nhanh như thế.
Hạ Diệp Chi lên tiếng nói: “Chị ta được thả ra cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên nhìn qua chỗ khác, mắt hơi rũ xuống suy nghĩ, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Khi tâm trạng của anh không tốt lại thích lộ ra vẻ mặt này.
Hạ Diệp Chi đi đến bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh và khẽ nói: “Chúng ta về nhà cổ trước đi. Đừng để tâm trạng của mình bị phá hỏng chỉ vì một người không quan trọng. Ngày mai là giao thừa. Đây cũng tính là năm đầu tiên chúng ta ở cùng với nhau, anh phải vui vẻ một chút chứ?”
Dường như lời nói của cô có tác dụng, Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn về phía cô.
Sau khi Hạ Diệp Chi mang thai đều để mặt mộc. Cô còn trẻ không có sở thích gì xấu, để mặt mộc trông cũng rất xinh đẹp.
Da cô trắng mịn, đôi mắt trong veo kèm theo chút ngây ngô như trẻ con nên đặc biệt quyến rũ.
Trong lòng Mạc Đình Kiên xúc động, không nhịn được liền cúi đầu muốn hôn cô.
Hạ Diệp Chi nhanh tay nhanh mắt đã chống vào trán của anh: “Tiểu Thành đang ở đây đấy.”
Mạc Đình Kiên quay đầu, liếc nhìn Mạc Gia Thành đang ngồi ở trên sofa đối diện cầm điện thoại không biết làm gì, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ.
Mạc Gia Thành dường như cảm giác được nên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Mạc Đình Kiên.
Mạc Gia Thành lộ ra vẻ mặt không hiểu. Cậu ấy chỉ ngồi ở đây chơi một chút thôi, sao lại làm anh họ ghét bỏ được chứ?
“Chúng ta lên đường thôi.” Mạc Đình Kiên đưa tay khẽ xoa đầu Hạ Diệp Chi rồi đứng lên nắm tay cô đi ra ngoài.
Vệ sĩ đã bỏ đồ Hạ Diệp Chi chuẩn bị vào trong xe. Mạc Đình Kiên cho Thời Dũng nghỉ lễ, lái xe chính là người tài xế thường đưa đón Hạ Diệp Chi.
…
Trong ô tô ở cửa nhà tù.
“Alo? Hạ Diệp Chi?”
Hạ Hương Thảo cầm điện thoại giơ lên trước mặt nhìn, mới phát hiện ra Hạ Diệp Chi đã cúp máy.
Trên gương mặt cô ta đầy vẻ tức giận: “Con đàn bà đê tiện Hạ Diệp Chi kia cũng dám cúp điện thoại của tôi!”
Ở bên cạnh, Trần Tuấn Tú dập tắt điếu thuốc lá trong tay, trong giọng nói khàn khàn kèm theo khói thuốc lá bay ra: “Vậy là được rồi, đi về trước đi.”
Trần Tuấn Tú vừa mở miệng, tức giận trên mặt Hạ Hương Thảo lập tức biến mất. Cô ta cười nũng nịu, dựa sát vào anh ta: “Anh thật tốt với em, em cũng không biết phải làm sao để cảm ơn anh…”
Cô ta thật sự thích Trần Tuấn Tú.
Sau khi thích Trần Tuấn Tú, cô ta không hề đi tới những câu lạc bộ kia tham gia party phóng đãng nữa.
Cô ta đã lâu không quan hệ với đàn ông. Lúc này ở trước mặt cô ta chính là Trần Tuấn Tú mà cô ta thích nhất, cô ta dĩ nhiên muốn xảy ra chút gì đó với anh ta.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ tới Trần Tuấn Tú lại thật sự nghĩ cách đưa cô ta ra khỏi tù.
Một phút trước, cô ta còn tuyệt vọng vì có thể sẽ bị tù ba năm, kết quả một phút sau cô ta đã được người đàn ông mình yêu thích đón ra.
Từ địa ngục đến thiên đường chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Hạ Hương Thảo dựa sát vào trong lòng Trần Tuấn Tú, một tay thò vào trong quần áo của anh ta, cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của anh ta, bàn tay mềm mại không xương đang hoạt động kích thích trên ngực anh ta.
Chỉ ngửi mùi trên người anh ta mà cô ta đã cảm giác như sắp ngất xỉu rồi.
“Tuấn Tú…”
Hạ Hương Thảo không nhịn được càng dịch sát vào người anh ta, muốn hôn anh ta.
Trần Tuấn Tú nhíu mày, quay đầu tránh đôi môi của cô ta nhưng không đẩy cô ta ra.
Nụ hôn của Hạ Hương Thảo liền rơi vào trên cằm của anh ta, chỉ có điều cô ta cũng không hề để ý tới chuyện đó.
Cô ta hôn dọc từ cằm của Trần Tuấn Tú xuống dưới, để lại rất nhiều vết đỏ trên cổ của anh ta. Khi lướt qua hầu kết nhô ra, cô ta đặc biệt yêu thích mà hôn nhẹ nhiều lần…
Hạ Hương Thảo trải đời từ rất sớm, lại thường xuyên ra vào ở các câu lạc bộ, chơi bời cũng rất phóng túng.
Kinh nghiệm trên giường của cô ta đứng hàng đầu, chuyện như thế này, tất nhiên biết làm sao để gợi hứng thú của người đàn ông.
Trần Tuấn Tú không cho cô ta hôn môi mình nhưng cũng không từ chối, mặc cho cô ta hôn mình, sờ mình. Không bao lâu, Hạ Hương Thảo lại cảm giác được hơi thở của anh ta trở nên nặng nề.
Hạ Hương Thảo đã sớm nổi hứng, cô ta ghé sát bên tai Trần Tuấn Tú nũng nịu nói: “Tuấn Tú, anh không muốn em sao?”
Giọng nói khàn khàn của Trần Tuấn Tú truyền đến: “Sao em lại dâm đãng như vậy chứ?”
Hạ Hương Thảo càng nghe anh ta nói vậy thì cả người lại càng hưng phấn hơn, cô ta rên khẽ một tiếng nói: “Ưm… Anh thích em thế này không…”
Cô ta cho rằng Trần Tuấn Tú đã sắp không nhịn được mà muốn cô ta. Kết quả trong phút chốc cô ta nghe được Trần Tuấn Tú lạnh lùng nói: “Không thích, rất buồn nôn.”
Hạ Hương Thảo sửng sốt, lúc này mới nhìn rõ vẻ chán ghét trên gương mặt của Trần Tuấn Tú.
Hạ Hương Thảo không quá để ý tới sự chán ghét trên mặt anh ta mà thò tay vào nắm lấy một phần cơ thể của anh ta: “Nhưng anh có phản ứng.”
“Em muốn…” Hạ Hương Thảo nắm lấy phần cơ thể của anh ta và chậm rãi hoạt động, trên gương mặt đầy vẻ khao khát.
Trần Tuấn Tú vẫn không đẩy cô ta ra mà giơ tay điểm vào môi của cô ta: “Dùng chỗ này.”
Hạ Hương Thảo mừng như điên. Đây là lần đầu tiên Trần Tuấn Tú bằng lòng để cho cô ta giúp anh ta giải quyết.
Cô ta cởi dây lưng của Trần Tuấn Tú ra và cúi người lại rúc đầu xuống.
Hạ Hương Thảo là cao thủ chuyện nam nữ, cho dù Trần Tuấn Tú không thích phụ nữ cũng bị cô làm cho khó có thể kìm chế được.
Anh ta thô bạo thò tay nắm tóc của cô ta, hơi thở nặng nề: “Nhanh hơn chút nữa…”
…
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đến nhà cổ liền đi thẳng tới trong phòng nghỉ của Mạc Đình Kiên.
Lần trước tới đây, trong phòng Mạc Đình Kiên vẫn còn mang phong cách thời thiếu niên của anh, lần này được sửa sang qua, nhìn có vẻ trầm ổn khí thế hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Buổi trưa, người giúp việc qua mời bọn họ đi ăn cơm.
Hạ Diệp Chi đến nhà ăn mới phát hiện bọn họ là người đến cuối cùng.
Cô vừa ngồi đã nghe giọng nói mạnh mẽ của ông cụ Mạc vang lên: “Tuấn Tú đâu? Sao nó còn chưa tới?”
“Sáng sớm Tuấn Tú đã ra ngoài làm việc, chắc là chuyện làm ăn.” Người nói chuyện chính là mẹ của Trần Tuấn Tú, Mạc Liên.
Vẻ mặt ông cụ Mạc không tốt nhưng không nói gì nữa.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến cuộc điện thoại của Hạ Hương Thảo lúc sáng sớm, trong đầu liền nghĩ Trần Tuấn Tú đi công tác sao?