So với Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều: “Bây giờ chúng ta không phải quan hệ vợ chồng hợp pháp nữa, không cần phải sống chung với nhau, có chuyện gì đợi tìm được con rồi hãy nói sau.”
Khoảng thời gian này cô đã hao tốn tâm sức.
Mạc Đình Kiên tốn mất một tháng vẫn không có tin tức gì về đứa bé cả.
Mà cô ở đây ngoại trừ sự chờ đợi vô tận và đau khổ thì còn có thể làm được gì chứ?
Mà chuyện giữa cô và Mạc Đình Kiên, trước khi tìm được con trở về, cô không có dư sức để ứng phó anh.
Mạc Đình Kiên vô cùng cố chấp: “Chúng ta có thể trở thành quan hệ vợ chồng hợp pháp bất cứ lúc nào.”
Trên chuyện này Hạ Diệp Chi cũng không thỏa hiệp: “Hoặc là anh để tôi đi, hoặc là như lúc trước vậy anh cứ bảo vệ sĩ trông chừng tôi.”
Cô là một người mẹ ngay cả con mình cũng không bảo vệ được.
Mỗi lần hễ gặp chuyện, cô đều trong trạng thái hoàn toàn bị động.
Cô không muốn như vậy nữa.
Lời cô nói dường như đã chọc tức Mạc Đình Kiên.
Sắc mặt của anh thoắt cái trở nên vô cùng u ám, trong lòng Hạ Diệp Chi hơi thắt chặt lại.
Mạc Đình Kiên sẽ đồng ý sống riêng chứ?
Nhưng lúc này Mạc Đình Kiên lại lên tiếng: “Được.”
Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc, cô không ngờ Mạc Đình Kiên thực sự sẽ đồng ý.
Nhưng rất nhanh, trái tim Hạ Diệp Chi lại trũng xuống bởi câu nói tiếp theo của anh.
Mạc Đình Kiên bổ sung một câu: “Nhưng anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hạ Diệp Chi cảnh giác nhìn anh.
Đôi mắt Mạc Đình Kiên có vẻ như lóe lên một ý cười, khẽ hé môi mỏng nói từng chữ một: “Đăng ký kết hôn.”
Hạ Diệp Chi trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Cô gần như nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không.
Là cô nói không đủ rõ ràng, hay là khả năng hiểu của anh có vấn đề?
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Anh nói lại một lần nữa.”
Mạc Đình Kiên tất nhiên không lại lần nữa mà nói: “Không kết hôn thì làm sao thêm tên con lên sổ hộ khẩu?”
Hạ Diệp Chi sững sờ.
…
Hạ Diệp Chi chưa từng nghĩ đến sẽ vì lý do này mà đăng ký kết hôn với Mạc Đình Kiên.
Ngày hai người đi đăng ký kết hôn, họ đã điền tên con lên sổ hộ khẩu.
Một nhà ba người trên sổ hộ khẩu.
Chủ hộ Mạc Đình Kiên.
Vợ Hạ Diệp Chi.
Con gái Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên thấy cô nhìn sổ hộ khẩu ngây người liền nói: “Tên này đã nghĩ sẵn từ lâu rồi, con trai con gái đều dùng được.”
Hạ Diệp Chi đưa tay chạm nhẹ lên hai chữ “Mạc Hạ”.
Con gái mà cô chỉ gặp qua một lần tên là Mạc Hạ.
Cô như nghĩ được gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Cô phát hiện Mạc Đình Kiên cũng giống cô, đang mê mẩn nhìn chằm chằm lên hai chữ “Mạc Hạ” trên sổ hộ khẩu.
Hạ Diệp Chi lên tiếng nói: “Lúc con ra đời rất xinh đẹp, giống anh.”
Cô từng gặp Mạc Hạ dù chỉ có một lần.
Mà Mạc Đình Kiên ngàn dặm xa xôi chạy đến lại không gặp được lần nào.
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt nhưng không máu lạnh.
Đứa con mất tích, trong lòng anh chắc hẳn cũng rất khó chịu.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô, hồi lâu mới gật đầu nói với giọng khàn đục: “Ừm.”
…
Hôm đó Hạ Diệp Chi đã dọn ra ngoài.
Nhà cô thuê cách khu dân cư cao cấp của Mạc Đình Kiên ở hơi xa.
Nhưng khá là sạch sẽ, môi trường cũng không tệ.
Buổi tối cô hẹn Thẩm Lệ ra cùng ăn cơm.
Thẩm Lệ vẫn chưa biết chuyện của đứa bé.
Hạ Diệp Nghĩ suy nghĩ cảm thấy sớm muộn Thẩm Lệ cũng sẽ biết chuyện này nên đã nói với cô ấy.
“Mất tích?” Thẩm Lệ nghe xong lời cô nói, phản ứng dữ dội như trong tưởng tượng của cô: “Mẹ kiếp, lũ này là kẻ điên à? Không bằng cầm thú, đứa bé nhỏ như vậy mà họ cũng cướp mất? Có tính người không vậy!!”
Hạ Diệp cúi đầu không lên tiếng.
Năm xưa chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên, sau này là chuyện của ông cụ Mạc đã đủ để chứng tỏ họ không có tính người.
Thẩm Lệ tức đến sắp khóc, Hạ Diệp Chi rót cho cô một ly nước: “Tớ tin ở hiền sẽ gặp lành, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được nó.”
Tuy Thẩm Lệ không được an ủi lắm, nhưng cô biết trong lòng Hạ Diệp Chi chắc chắn khó chịu hơn cô.
Thẩm Lệ uống cạn ly nước: “Bây giờ cậu có dự định gì?”
“Tớ và Mạc Đình Kiên tạm thời tách ra, con phải tìm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.” Cô mong muốn tìm được con hơn bất kỳ ai, nhưng thực tế là ngay cả Mạc Đình Kiên cũng hết cách.
Cô không phải cành vàng lá ngọc gì cả, từ nhỏ đã nếm trải đắng cay ngọt bùi, không có gì có thể đánh bại cô.
Thẩm Lệ bỗng chốc không biết nên nói gì liền đổi chủ đề: “Ừm, kịch bản trước kia mà cậu ký với Tần Thủy San đã quay chưa?”
“Đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, chắc sắp quay rồi.” Thật ra bản thân Hạ Diệp Chi cũng không rõ lắm, vì sau lần cuối chỉnh sửa kịch bản cô đã không còn liên lạc với Tần Thủy San nữa.
Thẩm Lệ nhắc nhở cô: “Vậy cậu có thể liên lạc cô ta, đến lúc đó có thể đến hiện trường xem thử, nói không chừng cần cậu hướng dẫn lại…”
Hạ Diệp Chi gật đầu.
Bây giờ cô quả thật cần làm một số chuyện.
Nhưng điều khiến Hạ Diệp Chi bất ngờ là cô vẫn chưa chủ động tìm Tần Thủy San.
Tần Thủy San đã chủ động tìm đến cô.
Ngày hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Thủy San.
Tần Thủy San nói không khách sáo tí nào cả: “Nghe nói cô về thành phố Hà Dương rồi? Về rồi cũng không tìm tôi, tiền tới tay rồi cô không biết tôi nữa đúng không?”
Hạ Diệp Chi hiếm khi có hứng thú nói đùa với cô ta: “Cô biết vậy còn gọi cho tôi?”
Tần Thủy San tức đến bật cười: “Hạ Diệp Chi, cô hống hách lắm đấy.”
Hạ Diệp Chi nín cười, nghiêm túc nói: “Không dám, ngày mai tôi mời cô uống cà phê?”
“Được thôi.” Tần Thủy San dứt khoát đồng ý.
Hai người hẹn ở một quán cafe hẻo lánh.
Quán đó không dễ tìm được, lúc Tần Thủy San đến còn bực bội nói: “Cô tìm cái nơi quỷ quái gì vậy, tôi kiếm hết nửa giờ vẫn đang loay hoay tại chỗ!”
“Cùng lắm tôi mời cô uống hai ly.” Hạ Diệp Chi nói và kêu nhân viên phục vụ đến.
Tần Thủy San thực sự gọi hai ly cafe.
Hạ Diệp Chi cạn lời, cô gái này đôi khi có chút ấu trĩ.
Tần Thủy San vừa thêm đường vào cà phê vừa nói: “Cô về đúng lúc thật, ngày mốt sẽ quay bộ “Thất thành”, đến lúc đó lễ khai máy cô cũng phải đi.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừm.”
Kịch bản chính thức được quay đầu tiên của cô, cô tất nhiên phải đi.
Tần Thủy San thấy cô trả lời dứt khoát như vậy liền tỏ ra vẻ ngạc nhiên: “Trước kia cô là nhân vật chủ đề, đến lúc đó có thể cô sẽ bị truyền thông bao vây, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy.”
Hạ Diệp Chi nửa nói đùa nửa nghiêm túc nói: “Chẳng phải vừa đúng lúc sao? Đúng lúc có thể tạo chủ đề cho “Thất thành”, hâm nóng trước, không chừng còn chưa chiếu đã nổi tiếng rồi đấy.”
“Xí!” Tần Thủy San liếc nhìn cô: “Là vàng sớm muộn cũng sẽ tỏa sáng, ai thèm dùng cách này để tạo chủ đề chứ!”