Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 298: NỂ MẶT MỘT CHÚT



Lúc đoàn làm phim kết thúc công việc, Tần Thủy San tìm Hạ Diệp Chi, nói với vẻ thần bí: “Buổi tối đi cùng tớ đến một bữa tiệc.”

“Tiệc gì cơ?” Hạ Diệp Chi vừa nói chuyện, vừa lục tìm di động trong túi.

Tần Thủy San giải thích với cô: “Là một bữa tiệc nghiêm chỉnh, chỉ cần mặc sức mà ăn là được rồi.”

Hạ Diệp Chi thoải mái đồng ý: “Được.”

Bởi vì gia đình Tần Thủy San có chống lưng, người trong giới đa số đều nể mặt cô ấy, tính cách của cô ấy cũng không táo bạo, cô ấy đã nói là một bữa ăn nghiêm chỉnh, vậy đó chắc chắn là bữa ăn nghiêm chỉnh.



Đến tận lúc lên xe, Hạ Diệp Chi mới nhớ ra mà hỏi Tần Thủy San: “Ăn cơm ở đâu?”

Tần Thủy San vừa lái xe, vừa trả lời cô ấy: “Kim Hải.”

Kim Hải?

Nghe thấy hai chữ quen thuộc, Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc.

Trước đây, cô thường đến Kim Hải ăn cơm.

Sau khi trở về cũng không đến đó nữa, lại từ miệng người khác nghe thấy hai chữ “Kim Hải” này, cô sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng.

Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Tần Thủy San xem xét nhìn Hạ Diệp Chi một lát, hỏi: “Cô thật sự không thay đồ, làm tóc ư?”

“Không cần đâu, tôi như vậy là được rồi.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ra cửa sổ, không yên lòng mà trả lời.

Bởi vì thường xuyên phải đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi thường thích mặc quần dài áo dài, đã lâu không mặc váy.

Mặc váy không tiện làm việc.

Tần Thủy San suy nghĩ một lát, hỏi: “Này, sau khi cô bị Mạc Đình Kiên đá, đã bắt đầu nản lòng thoái chí, không muốn tìm đàn ông nữa rồi hả?”

Hạ Diệp Chi không ngờ cô lại chuyển qua chủ đề này, chỉ thản nhiên trả lời: “Nói sau đi.”

Hai người trò chuyện câu được câu không, không lâu sau đã đến Kim Hải.

Hạ Diệp Chi vừa xuống xe đã không nhịn được mà nhìn ngó xung quanh.

Mạc Đình Kiên thường đến Kim Hải ăn cơm, không biết có thể gặp được anh hay không.

“Nhìn gì vậy, chúng ta đi vào trước đi.” Giọng nói của Tần Thủy San kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

“Ừ.” Hạ Diệp Chi vội vàng lên tiếng, cũng đi theo cô ấy vào trong.

Lúc hai người bước vào phòng, trong phòng đã có một đám người ngồi thành vòng lớn.

Nam nữ đều có, trong đó còn có mấy cô gái trẻ, là những người thường nhìn thấy trên TV gần đây.

Tần Thủy San bước đến gần bên tai Hạ Diệp Chi, nhỏ giọng: “Người kia, cái người mặc sơ mi trắng ấy, phẫu thuật thẩm mĩ. Còn cái cô mặc váy hồng nhạt kia, trình độ học vấn là giả…”

Hạ Diệp Chi không ngờ Tần Thủy San cũng có lúc nhiều chuyện như vậy.

Hạ Diệp Chi khá hăng hái nói đùa với Tần Thủy San: “Nếu sau này tôi không viết kịch bản nữa, có thể mở một blog chuyên “bốc phốt” các ngôi sao, làm một youtuber để tựkiếm sống.”

“Không có người chống lưng mà còn đòi đi “bốc phốt” nghệ sĩ, cô mà không bị người ta đập chết, tôi cúi đầu chịu thua ngay.” Vẻ mặt Tần Thủy San ghét bỏ mà nhìn cô.

Hạ Diệp Chi cười: “Cô là chống lưng của tôi đấy.”

“Tôi có là gì đâu, Mạc Đình Kiên mới là người chống lưng mạnh nhất. Nếu cô không ly hôn với anh ta thì bây giờ đã có thể tung hoành ngang dọc trong giới giải trí rồi. Muốn quay kịch bản nào thì quay kịch bản đó…”

Nói đến một nửa, Tần Thủy San mới nhận ra hình như mình không nên nói mấy lời này.

Cô quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, thấy trên mặt Hạ Diệp Chi cũng không có vẻ tức giận, liền vội vàng chuyển chủ đề: “Nghe nói hôm nay còn có mấy “lão làng” đến, cũng không biết là ai.”

Rất nhanh, Hạ Diệp Chi đã biết “lão làng” mà Hạ Thủy San nói là ai.

“Cô Hạ.”

Nhìn Trần Tuấn Tú trước mặt cười dịu dàng, Hạ Diệp Chi có cảm giác hôm nay mình ra đường không xem ngày hoàng đạo rồi.

Hạ Diệp Chi cũng cười lại: “Ngài Trần.”

Ở trước mặt người ngoài, vẫn phải nể mặt một chút mới được.

Lúc này, lại có một người từ ngoài cửa bước vào.

“Tuấn Tú, anh đi nhanh như vậy làm gì, còn không biết chờ em với.” Hạ Hương Thảo đi tới, trực tiếp khoác tay Trần Tuấn Tú.

Trần Tuấn Tú đang đứng nói chuyện với Hạ Diệp Chi, Hạ Hương Thảo đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi.

Hạ Hương Thảo vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, sắc mặt liền trầm xuống: “Hạ Diệp Chi?”

Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Trần Tuấn Tú đã ung dung gọi một tiếng: “Hương Thảo.”

Vừa rồi còn có vẻ mặt tối tăm âm u đối với Hạ Diệp Chi, vừa nghe thấy Trần Tuấn Tú kêu cô ta một tiếng, vẻ lạnh lùng trên mặt thoáng cái đã mất sạch, trở nên ngoan ngoãn dịu dàng đứng cạnh anh ta. Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đợi đến khi Trần Tuấn Tú và Hạ Hương Thảo ngồi vào bàn, Tần Thủy San mới lên tiếng hỏi cô: “Cô biết ảnh đế Trần?”

Tuy Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Kiên cắt đứt quan hệ, nhưng quan hệ giữa anh ta với nhà họ Mạc vốn không công khai. Chuyện Mạc Đình Kiên là ông chủ đứng sau tập đoàn truyền thông Thịnh Hải cũng không được công khai.

Hạ Diệp Chi rũ mắt nói: “Cô quên scandal lúc trước của tôi với Trần Tuấn Tú rồi sao?”

Tần Thủy San nghe vậy, lộ ra vẻ mặt như tỉnh ngộ.

“Tuấn Tú, em muốn ăn cái đó…”

“Tuấn Tú, anh uống ít rượu thôi…”

Ăn một bữa cơm, bên tai Hạ Diệp Chi đều là tiếng Hạ Hương Thảo làm nũng.

Hết lần này đến lần khác vẻ mặt Trần Tuấn Tú vẫn luôn dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến Hạ Diệp Chi suýt tin rằng hai người họ là yêu nhau thật lòng.

Tần Thủy San bên cạnh cũng bị Hạ Hương Thảo làm cho buồn nôn muốn chết.

Bữa ăn còn chưa xong, Tần Thủy San đã đứng lên nói: “Chúng tôi còn có việc, phải về trước.”

“Cô Tần phải đi rồi sao, không ở lại trò chuyện một chút nữa?” Những người còn lại cũng chỉ giả vờ giữ Tần Thủy San lại.

Hạ Diệp Chi chỉ đi theo Tần Thủy San mà đến, có gì cần nói cứ để Tần Thủy San nói là đủ rồi, cô chỉ đến ăn nhờ ở đậu mà thôi.

Cô nghĩ vậy, nhưng những người khác lại không nghĩ vậy.

Hạ Hương Thảo ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, ung dung chậm rãi nói: “Diệp Chi, cô muốn rời đi sao, là do cô không thích tôi ư? Tuy nhà họ Hạ không nhận cô, nhưng tôi vẫn xem cô là em gái tôi mà.”

Thân phận của Hạ Diệp Chi, mọi người cũng biết một chút. Nhưng bởi vì Tần Thủy San, cũng không ai tìm cô gây phiền toái.

Trước đây Hạ Hương Thảo có ân oán với cô, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đạp cô một cái.

Chưa nói Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên không thật sự chia tay, cho dù có chia tay thật đi nữa, Hạ Hương Thảo cũng không thể gây cho cô bất cứ tổn thương nào.

Cho tới bây giờ Hạ Hương Thảo vẫn là kẻ như vậy, rất thích tìm cảm giác tồn tại và thỏa mãn từ trong sự đau khổ của người khác

“Cô xem tôi như em gái, tôi nên thấy vinh hạnh sao?” Hạ Diệp Chi mỉm cười, đôi mắt mèo sáng ngời rực rỡ.

Trong đám ngôi sao đó, vẻ ngoài của Hạ Diệp Chi vẫn như trước vô cùng nổi bật.

Từ lúc cô vừa bước vào cho đến bây giờ, rất ít nói, chính là đang cố gắng khiến cảm giác tồn tại của mình hạ xuống mức thấp nhất.

Bữa tiệc hôm nay, chủ yếu là ván cờ của nhà đầu tư và mấy nghệ sĩ mới.

Trong đó có giao dịch gì đó, cũng là chuyện rõ ràng.

Đây là sân nhà người khác, đương nhiên Hạ Diệp Chi sẽ hạ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, tránh đoạt sự nổi bật của người ta.

Hạ Diệp Chi nhướng mày nhìn cô ta: “Cô đã quên rồi sao? Nửa năm trước, ngài Hạ Lập Nguyên đã đăng báo việc cắt đứt quan hệ bố con với tôi rồi cơ mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.