Xe dừng trước cửa một câu lạc bộ cao cấp khá riêng tư.
Mộc Tương Tương đang định tháo đai an toàn ra thì bỗng dừng lại, vẻ mặt cô nghi ngờ nhìn về phía Mộ Gia Thần: “Ăn ở đây sao?”.
Anh chắc chắn không phải đến đây để chơi chứ?
Mộ Đình Hy liếc nhìn cô rồi mở cửa xuống xe.
Mộc Tương Tương cũng đành phải đi xuống theo.
Hai người lần lượt đi về phía cửa, khi Mộ Đình Hy đi vào trước thì nhân viên phục vụ cúi người xuống kính cẩn nói “chào mừng quý khách”, nhưng khi đến lượt Mộc Tương Tương thì lại bị chặn lại.
Nhân viên phục vụ vênh mặt lên liếc cô, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường: “Cô tới đây làm gì?”.
Mộc Tương Tương cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, đúng là có hơi giản dị, nhưng cô ấy vẫn nói bình tĩnh nói: “Ăn cơm”.
Cô nói xong chuẩn bị bước vào, nhưng nhân viên phục vụ vẫn ngăn cô lại: “Nơi này của chúng tôi là câu lạc bộ cao cấp, không phải ai cũng có thể vào được đâu”.
Hắn ta đã thấy rất nhiều cô gái ham tiền đến đây muốn tìm người bao nuôi, nhưng phần lớn những người cô nàng đó đều rất xinh đẹp, còn người này trông vừa xấu xí lại ăn mặc tuềnh toàng, để cô ta vào chính là kéo đẳng cấp của câu lạc bộ xuống.
Mộc Tương Tương bĩu môi, cô còn không muốn đi vào nữa đó.
Sau khi Mộ Đình Hy bước vào thì phát hiện Mộc Tương Tương không đi theo, anh quay lại tìm cô thì đúng lúc nghe thấy lời của nhân viên phục vụ.
Anh bước tới vươn bàn tay thon dài kéo Mộc Tương Tương ra phía sau mình, anh lạnh lùng nhìn nhân viên phục vụ vừa rồi: “Tên gì?”.
Phần lớn những người ra vào trong câu lạc bộ này đều giàu có quyền thế, làm nhân viên phục vụ ở đây thì cũng phải có năng lực phân biệt.
Dáng người Mộ Đình Hy cao lớn, khí thế lại hiên ngang, nhân viên phục vụ lập tức lắp bắp nói: “A… A Binh”.
Nghe vậy thì Mộ Đình Hy chỉ lạnh lùng liếc hắn ta một cái, anh kéo Mộc Tương Tương đi vào cũng không ai dám ngăn cản nữa.
Mộ Đình Hy người cao chân dài nên đi rất nhanh, Mộc Tương Tương thấp hơn Mộ Đình Hy rất nhiều, cô bị rớt lại phía sau anh nửa bước.
Lòng bàn tay anh rộng rãi ấm áp khiến người khác an tâm, cảm giác này khác với tính cách đùa bỡn trắng trợn không kiêng nể gì của anh, Mộc Tương Tương ngẩng đầu, cô hơi ngơ ngác nhìn bờ vai rộng của anh.
Ngoại trừ Thẩm Lương ra thì đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cô như thế.
Ting–
Tiếng cửa thang máy mở ra đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Cô nhìn lên mới phát hiện Mộ Đình Hy không biết đã dừng lại ở lúc nào, anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Mộc Tương Tương như bị điện giật, cô nhanh chóng giật bàn tay đang bị nắm lại, sau đó hoảng loạn bước vào thang máy.
Vừa rồi không ngờ cô lại bị “Mộ Gia Thần” nắm tay dắt cả đường…
Sau khi Mộ Đình Hy vào thang máy thì Mộc Tương Tương đứng ở góc xa anh nhất.
Ánh mắt Mộ Đình Hy thản nhiên liếc nhìn cô, anh trầm giọng nói: “Trốn xa như vậy làm gì, tôi có thể ăn thịt cô sao?”.
Mộc Tương Tương quay đầu đi không để ý đến anh.
…
Cuối cùng thì cũng đến được phòng riêng, Mộc Tương Tương nghĩ rằng cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ trong phòng riêng còn có những người khác nữa.
Người đàn ông mặc bộ vest kẻ sọc và đeo kính gọng vàng tinh tế, anh ta trông rất đẹp trai, vẻ mặt nhã nhặn, khí chất xuất chúng, vừa nhìn đã biết không phải người không giàu có thì cũng có quyền thế.
Chỉ cần là người đã tham gia vào ngành giải trí thì đều biết đến người đàn ông này, anh ta chính là chủ tịch của công ty giải trí Thịnh Đỉnh, Cố Diễn Tri!
Cố Diễn Tri dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta ngẩng đầu ngước nhìn cô rồi mỉm cười dịu dàng.
Mộ Đình Hy bước đến trước bàn ăn, anh kéo ghế ra rồi nhấn Mộc Tương Tương ngồi xuống ghế, anh ngẩng đầu ngước nhìn Cố Diễn Tri sau đó giới thiệu ngắn gọn nói: “Chị dâu họ của tôi”.
Cố Diễn Tri dường như sửng sốt một chút, giống như anh ta vừa nghe thấy chuyện thú vị gì đó, nét cười trong mắt anh ta càng sâu hơn, nhưng giọng điệu lại không hề có vẻ khinh thường: “Chào cô Mộ”.
Mộc Tương Tương cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng cô vẫn lịch sự trả lời lại: “Chào anh Cố”.
Cô nàng xấu xí này biết Cố Diễn Tri sao?
Mộ Gia Thần nhướng mày, anh trực tiếp ném thực đơn cái bốp tới trước mắt cô, giọng điệu anh có vẻ lạnh lùng: “Gọi món đi”.
Mộc Tương Tương cũng không biết mình lại chọc tức anh ta chỗ nào, vì có người ngoài ở đây nên cô cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu nghiêm túc nhìn thực đơn.
Bíp–
Âm thanh của tin nhắn điện thoại vang lên.
Mộ Đình Hy lấy điện thoại ra thì phát hiện Cố Diễn Tri đã gửi cho anh một tin nhắn: “Cậu vẫn còn chơi trò đóng vai với vợ cậu hả?”.
Mộ Đình Hy vốn có chút khó chịu bởi vì Mộc Tương Tương biết Cố Diễn Tri, sau khi đọc tin nhắn xong thì anh giơ chân đá thẳng vào chân của Cố Diễn Tri.
“Úi…”, Cố Tri Diễn không ngờ Mộ Đình Hy lại ra tay tàn nhẫn như vậy, anh ta đau đớn rên rỉ một tiếng, nhưng vì có Mộc Tương Tương ở đây nên anh ta chỉ có thể cố gắng kìm lại.
Mộc Tương Tương cảm thấy bàn hơi lung lay, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Đình Hy.
“Gọi xong rồi sao?” Mộ Đình Hy nghiêng người, anh đặt cánh tay lên trên lưng ghế của cô, tư thế vô cùng thân mật.
Cả người Mộc Tương Tương không thoải mái, cô nói một câu “gọi xong rồi”, sau đó đặt thực đơn ra xa.
May thay lúc ăn cơm “Mộ Gia Thần” cũng không làm những động tác vượt quá quy tắc nữa mà quay ra nói chuyện câu được câu không với Cố Diễn Tri.
Có thể thấy quan hệ của hai người cũng khá tốt.
Mộc Tương Tương vùi đầu ăn, cô ăn xong thì kiếm cớ đi ra ngoài.
Cô vừa đi thì Cố Diễn Tri thở phào nhẹ nhõm, anh ta tháo kính xuống, hình tượng dịu dàng trước đây lập tức thay đổi, anh ta gào lên: “Cậu về nhà chơi trò đóng vai với bà xã thoải mái gớm, để một mình tôi ở công ty bận tối tăm mặt mũi, không những thế ngày nào cũng cần phải đeo kính mắt để giả vờ chín chắn trưởng thành, tôi mặc kệ, tôi muốn nghỉ phép!”
Mộ Đình Hy thờ ơ nói: “Tổng giám đốc của công ty giải trí Thịnh Đỉnh thì nghỉ phép gì chứ? Ngay cả đồ nhà quê như Mộc Tương Tương cũng biết cậu, cậu không phải càng nên nỗ lực làm việc chăm chỉ hơn sao?”
“Xí! Tôi có hàng chục triệu fans hâm mộ trên facebook, người quen biết tôi có rất nhiều, hơn nữa cậu mới là ông chủ lớn của công ty giải trí Thịnh Đỉnh đó? Tôi chỉ là người làm công cho cậu thôi!”.
Cố Diễn Tri càng nói càng tức giận: “Nếu cậu còn không quay lại công ty làm việc thì tôi sẽ lên sân thượng của công ty giải trí Thịnh Đỉnh nhảy lầu, cho cậu một tin chấn động luôn”.
Cố Diễn Tri ngày nào cũng phải nói lời đe dọa này ba lần, Mộ Đình Hy căn bản không coi trọng chuyện này.
Anh chậm rãi uống nước, sau đó mới hỏi: “Bộ phận nhân sự thật sự không nhận được hồ sơ xin việc của Mộc Tương Tương sao?”
Cố Tri Diễn cũng có chút khó hiểu nói: “Ngày nào tôi cũng kêu thư ký đi hỏi, thật sự không có”.
Anh ta nói xong thì vẻ mặt có hơi tò mò hỏi Mộ Đình Hy: “Bà xã đó của cậu trông như thế mà cậu cũng nuốt được hả?”
Mộ Đình Hy nhướng mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Như nào?”
Cố Tri Diễn nuốt nước bọt, anh ta nịnh nọt lấy lòng nói: “Đáng yêu xinh đẹp đó…”
Mộ Đình Hy: “Mắt bị tật à?”
Cố Diễn Tri: “…”.
Không thể nói Mộc Tương Tương xấu, cũng không thể nói cô ấy xinh đẹp, thế thì biết làm sao hả?
Anh ta cảm thấy rằng kể từ sau khi Mộ Đình Hy kết hôn thì rất kỳ lạ.
Trước khi rời đi Mộ Đình Hy dường như chợt nhớ ra điều gì đó, anh bảo với Cố Diễn Tri: “Đuổi thẳng cổ nhân viên phục vụ tên A Binh trong câu lạc bộ đi”.
…
Khi trở lại biệt thự đã là buổi chiều.
Mộc Tương Tương và Mộ Đình Hy lần lượt đi vào.
Cô bước vừa vào nhà đã hỏi: “Cậu chủ mấy anh có nhà không?”
“Không có”, sau khoảng thời gian dài luyện tập thì đám vệ sĩ đã hoàn toàn có thể nói dối trắng trợn rồi.
Mộc Tương Tương về phòng rồi nằm dài trên giường suy nghĩ về việc lát nữa Mộ Đình Hy hỏi về cuộc phỏng vấn thì cô nên ứng phó như nào.
Nhưng bất giác cô lại nghĩ đến “Mộ Gia Thần”.
Hôm nay anh rất khác thường, đột nhiên đối xử rất tốt với cô…