Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 341: MẮT CỦA TÔI BỊ MÙ SAO



“Úc…” Viên cảnh sát lộ ra vẻ mặt hơi bất ngờ, chủ yếu là vì tấm hình đó có thể dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, nên viên cảnh sát đã tin lời anh.

Sau đó viên cảnh sát quay qua nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Cô à, hai người yêu nhau gây gổ nhau là chuyện bình thường, chúng tôi rất bận, cô có biết cô làm như vậy là đang lãng phí sức lực của chúng tôi hay không?”

Hạ Diệp Chi không ngờ cảnh sát lại tin tưởng lời nói của Lưu Chiến Hằng, cô liền lên tiếng giải thích: “Không phải, anh cảnh sát, anh hãy nghe tôi nói …”

Viên cảnh sát đóng cuốn sổ ghi lời khai lại: “Không còn sớm nữa, hai người về đi, sau này có gặp vấn đề gì khác thì hãy tìm chúng tôi, giờ thì mau về đi.”

“Tôi…” Hạ Diệp Chi còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lưu Chiến Hằng kéo đứng lên.

Tiếp theo, Lưu Chiến Hằng ra vẻ nghiêm túc nói với vị cảnh sát: “Làm phiền các anh quá.”

“Người không sao là được rồi, quản lý lại bạn gái của anh đi, lần sau đừng làm phiền người khác như vậy nữa.” Viên cảnh sát ngừng chút rồi nói tiếp: “Bên hình sự đang đợi Anh Lưu đến báo cáo nhận chức lâu lắm rồi đó.”

Lưu Chiến Hằng hiểu ý bèn tiếp lời: “Ngày mai tôi sẽ đến báo cáo, cám ơn.”

Hạ Diệp Chi đứng nghe mà hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp phản ứng lại đã bị Lưu Chiến Hằng kéo cô rời khỏi đồn cảnh sát.

Lưu Chiến Hằng nắm tay cô quá chặt, cô không cách nào thoát ra được.

Cho đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, Lưu Chiến Hằng mới buông cô ra.

Hạ Diệp Chi lạnh lùng đích nhìn anh: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Lưu Chiến Hằng, thạc sỹ tâm lý học chuyên khoa tâm lý phạm tội, nhận việc làm cố vấn tâm lý cho đội hình sự thành phố Hà Dương.”

Lần này thì anh có vẻ nghiêm túc hơn, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn chưa tỏ vẻ hòa nhã với anh.

“Ồ? Về nước nhận việc cố vấn tâm lý, là có quyền tuy tiện đột nhập vào nhà người khác tắm, còn tùy tiện dùng đồ của người khác?”

“Đừng tính toán như vậy, cùng lắm thì đồ của tôi cũng để cho cô tùy tiện dùng.”

“Hừm!” Hạ Diệp Chi cười nhạt rồi quay đầu bước đi.

Đột nhiên cô hiểu được cảm giác của Mạc Đình Kiên mỗi khi bị cô chọc tức đến nỗi cười không được mà khóc cũng không xong, thì ra cảm giác là như vậy.

Cô đi phía trước, Lưu Chiến Hằng theo sát phía sau.

Dáng người Lưu Chiến Hằng cao với đôi chân dài, Hạ Diệp Chi thì đi như bay, nhưng anh lại rất đi rất ung dung: “Tùy tiện dùng đồ của cô là tôi sai, nhưng đó là vì tôi nghĩ chúng ta là bạn mà, đúng không?”

“Tôi đâu có loại bạn như anh.”

“Đừng có nói khó nghe như vậy mà…”

Hạ Diệp Chi liền xoay đầu nhìn anh, Lưu Chiến Hằng cũng liền dừng bước: “Sao? Đột nhiên muốn làm bạn tôi sao?”

Hạ Diệp Chi đưa tay ra trước mặt anh: “Điện thoại, nếu không trả lại cho tôi, chúng ta có thể quay lại đồn cảnh sát lần nữa.”

“Trả cô nè.” Lưu Chiến Hằng đưa điện thoại trả lại cho cô.

Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại rồi mở tường trang wechat của mình ra, kiểm tra xem anh có up tấm hình đó không, rồi cô vào album hình hóa đi tấm hình đó, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Chiến Hằng lại đi theo cô, anh giống như kẹo cao su bám dính lấy cô: “Tôi mới về nước, không thân thích quen biết ai, cô với tư cách là bạn có phải là nên tiếp đón tôi một chút không?”

Hạ Diệp Chi mặc kệ anh, cô đi thẳng vào một khách sạn, Lưu Chiến Hằng cũng theo đi vào.

Lúc Hạ Diệp Chi làm thủ tục nhận phòng ở quầy tiếp tân, cô nói với nhân viên lễ tân: “Tôi không quen người này, anh ta cứ bám theo tôi.”

Cô nhân viên lễ tân nhìn Lưu Chiến Hằng dò xét, cô ta không tin người đàn ông bảnh trai này lại làm những chuyện như vậy.

Nhưng vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô nhân viên lễ tân đành phải cho bảo vệ cản Lưu Chiến Hằng lại.

Hạ Diệp Chi nhận thẻ phòng xong, quay đầu liếc nhìn anh rồi quẹt thẻ bước vào thang máy.

Lưu Chiến Hằng thấy cô bước vào thang máy, liền tỏ vẻ khổ sở than thở với cô nhân viên lễ tân: “Cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi cãi nhau, cô xem ở đây rất gần với đồn cảnh sát, nếu như tôi là loại người đó thì cô ấy đã báo cảnh sát rồi.”

Cô nhân viên lễ tân suy nghĩ rồi cảm thấy cũng hợp lý, biểu cảm trên mặt cô cũng dịu bớt.

Lưu Chiến Hằng thấy thế, liền nhanh chóng lên tiếng:

“Giúp tôi lấy một phòng, tôi muốn căn phòng đối diện với phòng bạn gái của tôi.”

Cô nhân viên lễ tân làm thủ tục nhận phòng, cẩn thận kiểm tra hình và chứng minh nhân dân, xác định là cùng một người rồi cô mới yên tâm đăng ký phòng cho anh.

Hạ Diệp Chi lên đến phòng, tắm rửa xong nằm lên giường, lúc này trời đã rạng sáng .

Lấy điện thoại ra định gọi cho Mạc Đình Kiên, nhưng là sợ anh đang ngủ.

Anh gần đây rất bận rộn.

Cô đành bỏ ý định gọi cho Mạc Đình Kiên.

Bị làm phiền cả đêm, giờ cô cảm thấy rất mệt, nhưng nhắm mắt thì lại cảm thấy có cái gì đó không yên tâm.

Cô đành ngồi dậy, mở ti vi, cứ như vậy cô ngồi dựa người vào đầu giường nhìn ti vi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi ngoài trời đã sáng, cô vệ sinh sơ qua rồi chuẩn bị xuống sảnh trả phòng đi về.

Ai ngờ, cô vừa mở cửa, đầu tiên đập vào mắt cô chính là gương mặt cười tươi của Lưu Chiến Hằng.

“Chào buổi sáng, Hạ Diệp Chi.” Anh đứng dựa cửa phòng đối diện, tinh thần sảng khoái chào cô.

Hạ Diệp Chi cả đêm ngủ không ngon, mắt cô có chút khó chịu, muốn trừng mắt nhìn anh cũng không được, đành nghiến răng mặc kệ anh, cô tiếp tục đi ra hướng thang máy.

Lưu Chiến Hằng lại đi theo phía sau: “Cùng nhau ăn sáng nha? Trong khách sạn có buffet đồ ăn sáng.”

“Không hứng thú.” Hạ Diệp Chi bước vào thang máy, ngửa đầu nhìn thoáng qua camera theo dõi, rồi dựa vào vách tường thang máy chờ thang máy đóng cửa xuống lầu.

Có vẻ như Lưu Chiến Hằng cũng cảm thấy thất vọng, nên cũng không nói gì với cô nữa.

Nhưng mà, anh không làm phiền Hạ Diệp Chi, trong lòng Hạ Diệp Chi lại cảm thấy thắc mắc.

Cô nhớ tới câu nói hôm qua của Lưu Chiến Hằng, nên lên tiếng hỏi: “Trước đây anh có gặp qua tôi sao?”

Thấy Hạ Diệp Chi chịu lên tiếng nói chuyện với mình, phút chốc anh lại hí hửng: “Đúng rồi, dịu dàng hơn bây giờ nhiều.”

Hạ Diệp Chi nhìn anh nghi ngờ: “Nhận lầm người chăng?”

“Cô nhìn mắt tôi xem.” Lưu Chiến Hằng đột nhiên cúi người áp sát cô.

“Anh làm gì vậy?” Hạ Diệp Chi giật mình.

Lưu Chiến Hằng híp mắt hỏi cô: “Cô tưởng mắt tôi bị đui sao?”

Hạ Diệp Chi: “…”

Ting!

Đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Hạ Diệp Chi hạ thấp thân mình, luồn dưới cánh tay anh đi ra ngoài.

Cô đi thẳng đến quầy tiếp tân làm thủ tục trả phòng, lúc sắp đến quầy, bất chợt cô bắt gặp dáng người quen thuộc nên lập tức đứng khựng lại.

Hạ Hương Thảo đang làm thủ tục trả phòng ở quầy tiếp tân cũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi.

Hạ Hương Thảo đang đứng chung với vài người khác, Hương Thảo đi đến chỗ Hạ Diệp Chi: “Đây không phải vợ cũ của cậu Mạc mà mấy hôm trước mới có tình mới đây sao? Đến thuê phòng cùng với bạn trai mới à?”

Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Liên quan gì đến cô.”

“Cô cũng biết chửi người nữa à.” Lưu Chiến Hằng đi theo từ phía sau lên tiếng, giọng nói của anh có chút kinh ngạc.

Phía trước là Hạ Hương Thảo hận cô tận xương tủy, phía sau là tên thân kinh cứ bám như đĩa bám, phút chốc Hạ Diệp Chi cảm thấy mắt cô càng khó chịu hơn.

Cô lách qua Hạ Hương Thảo bước thẳng tới quầy tiếp tân: “Trả phòng, cám ơn.”

Cô cảm thấy với những người này, nói thêm câu nào thì đồng nghĩa với giảm thọ thêm vài năm.

Lúc này, cô nghe thấy giọng điệu khiêu khích của Hạ Hương Thảo vang lên: “Anh là bạn trai mới của Hạ Diệp Chi phải không? Tuy là không bằng với Mạc Đình Kiên, nhưng nhìn cũng không tệ, sao lại chịu phụ nữ lỡ đò vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.