Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 367: TÔI CÓ TRÁCH NHIỆM VÀ NGHĨA VỤ GÌ



Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nghe câu nói đó của Lưu Chiến Hằng, sững người.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương nhìn ra được sự kinh ngạc.

Thẩm Lệ quen biết Hạ Diệp Chi từ hồi cấp ba, trước đó, Hạ Diệp Chi liên tục đến một mình, về cũng một mình, dường như không có bạn bè nào cả.

Nhưng giọng điệu của Lưu Chiến Hành nghe không giống nói dối chút nào cả.

Lưu Chiến Hành tiếp tục nói: “Còn về việc tôi và Hạ Diệp Chi quen nhau thế nào, tôi nghĩ, không cần phải nói với cô Thẩm.”

Lúc anh ta nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn cửa thang máy, bình tĩnh tự nhiên đến mức có chút không đúng, nhưng ẩn bên trong giọng nói là một khí thế trầm ổn.

“Ngài Lưu, ngài……”

Thẩm Lệ đang muốn nói gì đó nhưng lại bị phá vỡ bởi tiếng thang máy.

Lưu Chiến Hành quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nhàn nhạt nói: “Tới nơi rồi.”

Ba người ra khỏi thang máy.

Thẩm Lệ đi tới trước mặt Lưu Chiến Hành, chắn đường anh ta: “Làm sao tôi biết được anh có đang nói dối không.”

“Nếu không phải cô là bạn của cô ấy, tôi có lẽ sẽ không để cho cô có cơ hội chất vấn tôi đâu.” Gương mặt Lưu Chiến Hành hờ hững, đáy mắt hiện lên một tầng mù mờ, dường như đang tức giận.

Sắc mặt Thẩm Lệ khẽ đổi: “Nếu anh đã biết cô ấy có bạn, vì sao lúc tìm thấy cô ấy, lại không liên lạc với chúng tôi?”

“Vì sao phải liên lạc với các người? Tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ gì?” Lưu Chiến Hành nhếch môi, lộ ra ý cười châm biếm.

“anh……”

Không đợi Thẩm Lệ nói nốt câu sau, liền bị Cố Tri Dân kéo về phía sau.

Sắc mặt Cố Tri Dân cũng không tốt lắm: “Ít nhất, chúng tôi và Diệp Chi là bạn thật lòng, anh thì sao?”

Lưu Chiến Hành trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Cố Tri Dân, đưa tay lên nhìn thời gian: “Buổi chiều tôi còn có vài cuộc hẹn với bệnh nhân, không tiễn.”

Anh ta nói xong, liền sải bước đi tới bãi gửi xe.

Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, thấy cô lo lắng, đành lên tiếng: “Bằng không, chúng ta đón Diệp Chi đi?”

“Diệp Chi sẽ không đi với chúng ta, bất kể là Lưu Chiến Hành quen biết Diệp Chi thế nào, em phải biết được, anh ta đối với Diệp Chi là thực lòng, không làm ra chuyện hại Diệp Chi.”

Thẩm Lệ trầm ngâm, nói: “Huống hồ, Lưu Chiến Hành đã chăm sóc Diệp Chi ba năm, chúng ta cứ thế mang Diệp Chi đi, cũng không đúng lắm.”

Đúng lúc ấy, điện thoại Cố Tri Dân kêu lên.

Anh nghe điện, cũng không biết đầu bên kia nói gì, anh đáp: “Ừm, gửi ngay cho tôi.”

“Gửi gì thế?” Thẩm Lệ tò mò hỏi.

Cố Tri Dân trả lời: “Tài liệu anh sai người đi tìm hiểu về Lưu Chiến Hành.”

Lúc hai người về xe, Cố Tri Dân liền nhận được email cấp dưới gửi.

Anh vừa xem, vừa đọc: “Lưu Chiến Hành, tiến sĩ Tâm lí học tội phạm, từng làm cố vấn tâm lí tội phạm đội hình sự……”

Xem đến phía cuối, Cố Tri Dân cũng phải nhìn Lưu Chiến Hành bằng con mắt khác: “Lý lịch trong sạch, là một nhân tài.”

“Vâng.” Thẩm Lệ cũng đành phải gật gật đầu.

Nhưng hoài nghi trong lòng ngày một lớn.

…….

Cuộc sống của Hạ Diệp Chi ngày ngày trôi qua bình lặng.

Ban ngày Lưu Chiến Hành đi làm ở phòng chẩn đoán, Hạ Diệp Chi đành ở nhà một mình, phạm vi hoạt động rất bé.

Có thể vì cuộc sống thoải mái quá, thân thể cô ngày một tốt lên, trông mặc dù gầy, nhưng so với lúc trước mới ra viện, tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Lệ sau khi xin số điện thoại cô, cũng thỉnh thoảng gọi cho cô.

Hôm nay, Lưu Chiến Hành vừa đi làm, cô liền nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.

“Diệp Chi, ra ngoài dạo phố không, tớ qua đón cậu.”

Hạ Diệp Chi thực ra không quá thích ra ngoài, nhưng Thẩm Lệ lại nhiệt tình vô cùng, cô chỉ đành đồng ý.

Thẩm Lệ rất nhanh đã đến, Hạ Diệp Chi thậm chí còn có chút nghi ngờ Thẩm Lệ đang chờ sẵn, đợi Lưu Chiến Hằng ra khỏi cửa một cái là tới tìm cô luôn.

Cô lên xe một cái, Thẩm Lệ liền giả bộ vô ý hỏi: “Cậu với ngài Lưu thế nào?”

Hạ Diệp Chi vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: “Vẫn tốt.”

Cô thấy cô là Lưu Chiến Hằng một chút cũng không giống cặp vợ chồng đang đính hôn, ngược lại giống như đôi bạn đang thuê phòng cùng nhau vậy, cùng nhau ăn cơm, bình thường không qua lại nhiều lắm.

Nhưng kiểu qua lại thế này, khiến cô cảm thấy rất tự tại.

“Thế thì……” Thẩm Lệ trầm ngâm, nhìn cô vừa muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.

Hai người cùng nhau đi trung tâm thương mại.

Thẩm Lệ chính là thích đi mua sắm, kéo tay Hạ Diệp Chi đi thử rất nhiều quần áo.

Tất cả đều thuận lợi, chỉ có điều lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, gặp phải phóng viên.

Ba năm nay, sự nghiệp diễn xuất của Thẩm Lệ ngày một đi lên, hiện tại đã là nữ diễn viên tuyến một rồi, lúc nào cũng có phóng viên theo đuôi cô.

“Chạy mau!” Thẩm Lệ kéo Hạ Diệp Chi chạy vào trong.

“Sao thế?” Hạ Diệp Chi mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn cùng Thẩm Lệ chạy đi.

Thẩm Lệ chỉ đành giải thích cho Hạ Diệp Chi: “Bọn họ là đuổi theo tớ, tớ đóng phim, gần đây…… khá nổi.”

Hạ Diệp Chi thời gian này ngoại trừ việc thỉnh thoảng mới xem tin tức mới, không hề để ý xem phim, vì thế nên không biết Thẩm Lệ thế mà là một nữ diễn viên.

Trung tâm thương mại vốn đông người, phóng viên đuổi theo Thẩm Lệ, nhất thời khiến cho chỗ đó có chút loạn.

Việc này trực tiếp khiến cho Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ bị tách ra.

Đợi Hạ Diệp Chi quay đầu lại tìm, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Lệ đâu cả.

Cô tìm một góc gọi điện cho Thẩm Lệ.

Rất nhanh đã kết nối được cuộc gọi.

Giọng của Thẩm Lệ có chút gấp gáp: “Diệp Chi, tớ đang ở bãi đỗ xe, cậu ở đâu?”

“Tớ vẫn ở trong trung tâm thương mại.” Hạ Diệp Chi nghe thấy cô nói thế, cũng thở phù một hơi.

Thẩm Lệ nói: “Cậu mau qua đây đi, tớ ở trong xe đợi cậu.”

“Không cần đâu, cậu đi trước đi, tránh việc những phóng viên đó lại tới tìm cậu…….”

Thẩm Lệ đương nhiên không tình nguyện một mình đi trước, nhưng cuối cùng vẫn bị lí do Hạ Diệp Chi nói về nhà trong điện thoại thay đổi.

Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, xoay người nhìn thấy một cô bé đang ôm một búp bê bằng vải, đang đứng ở một góc không xa, nhìn cô.

Bé gái mặc một chiếc áo có hoạ tiết kẻ ngang xanh trắng, phía dưới mặc một chiếc quần ngắn màu xanh phấn vừa tới đầu gối, đôi mắt tròn tròn đen nhánh, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh, mái tóc đen xoã dài đến vai, vùng trán được phủ bởi tóc mái mềm mượt…….

Cô bé vô cùng tò mò nhìn Hạ Diệp Chi, bộ dạng trông rất đáng yêu.

Hạ Diệp Chi đo chiều cao cô bé một chút, đoán cô bé có lẽ ba, bốn tuổi.

Hạ Diệp Chi nhìn trái nhìn phải, không thấy người lớn đâu, liền đi đến, quỳ trước mặt cô bé: “Cô bé, ba mẹ em đâu?”

Lại gần, Hạ Diệp Chi mới thấy cô bé này vô cùng quen mắt.

Trong đầu loé lên một tia sáng, khuôn mặt bầu bĩnh trước mặt hợp lại cùng khuôn mặt ngày cô ra viện nhìn thấy.

Không phải chứ…….

Đây là con gái của Mạc Đình Kiên?

Tên là gì nhỉ, hình như là “Hạ Hạ”.

Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn Hạ Diệp Chi một lúc, bỗng nhiên đuôi mắt nhếch lên, ý cười: “Chị gái xinh đẹp…….”

Hạ Diệp Chi giật mình, cục bột nhỏ này vẫn nhớ cô?

Cô nhớ, ngày đó cục bột nhỏ cũng gọi cô như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.