Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 382: SỞ THÍCH XEN VÀO VIỆC CỦA NGƯỜI KHÁC



Mạc Đình Kiên tựa người vào ghế, giọng nói hết sức dửng dưng: “Không cần để ý đến ba, con cứ ăn đi.”

Mạc Hạ không hề lưu tình vạch trần anh: “Nhưng mà ba giống như đang tức giận vậy…”

Cô bé vừa nói vừa gắp miếng sườn trong dĩa đưa lên miệng.

Món sườn này là Hạ Diệp Chi vừa mới làm cho cô bé.

Mạc Hạ dùng đũa gắp không hề thuần thục, dứt khoát dùng tay, gặm đến cả miệng đầy dầu.

Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn cô bé một cái, đưa tay xắn ống tay áo bé lên.

Mạc Hạ thuận thế đưa miếng sườn mà bé gặm được một nửa tới cạnh Mạc Đình Kiên, dáng vẻ rất không nỡ: “Thịt ăn rất ngon.”

Mạc Đình Kiên không nói lời nào, chỉ là lắc đầu, không tiếng động cự tuyệt.

Mạc Hạ thấy anh không ăn nên lập tức lấy về, mơ hồ nói: “Để chị gái xinh đẹp cho ba một miếng.”

Chữ “lấy” ở giữa bị cô bé trực tiếp bỏ sót.

Mạc Đình Kiên uốn nắn cô bé: “Dì.”

Mạc Hạ biết lắng nghe: “Dì xinh đẹp.”

Hạ Diệp Chi nhìn hai cha con nói chuyện với nhau, đôi môi không tự chủ khẽ cong lên.

Tuy Mạc Đình Kiên không được tỉ mỉ lắm, nhưng anh rất nghiêm túc chăm sóc Mạc Hạ.

Chỉ là, Mạc Hạ đúng là cục cưng chỉ biết nhìn mặt người khác, gọi cô kiểu gì cũng không thể bỏ được hai tiếng “xinh đẹp.”

Mạc Hạ ăn xong miếng sường trên tay, mút ngón tay rồi nhìn về phía Hạ Diệp Chi, trên mặt tràn đầy vẻ hồn nhiên: “Dì xinh đẹp cho ba thịt thịt.”

Tình cảnh nhất thời có chút lúng túng.

Hạ Diệp Chi sẽ không thấy rằng, Mạc Đình Kiên là người sẽ tuỳ tiện để người khác gắp thức ăn cho anh.

Có thể là sự xa cách trong thân phận quá mạnh mẽ, Hạ Diệp Chi cảm thấy bây giờ cô ngồi ăn cơm chung với Mạc Đình Kiên cũng là lạ, huống gì là gắp thức ăn cho anh.”

“Ba cháu muốn ăn gì, ba cháu sẽ tự gắp, cháu…”

Hạ Diệp Chi vốn định lên tiếng để hoá giải bầu không khí ngột ngạt, không ngờ lúc này Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng: “Hạ Hạ, ba muốn ăn sườn.”

Tuy anh nói với Mạc Hạ, nhưng Hạ Diệp Chi lại cảm thấy hình như anh nhắm vào cô.

Bầu không khí càng cổ quái.

“A?” Mạc Hạ nhìn bàn tay dính đầy dầu của mình, một bộ lực bất tòng tâm: “Bẩn bẩn.”

Lưu Chiến Hằng đột nhiên lên tiếng nói: “Tình cảm giữa ngài Mạc và con gái thật tốt, chắn hẳn ngài rất yêu mẹ của đứa bé.”

Đáy mắt của Mạc Đình Kiên hiện lên một màn khói mù dày đặc, cười nhạo một tiếng nói: “Tình cảm của ngài Lưu và cô Hạ đây, hình như cũng không tốt lắm.”

Lưu Chiến Hằng mặt không đổi sắc, nhưng cũng không có ý định nhượng bộ: “Không ngờ được, ngài Mạc còn có sở thích xen vào việc của người khác.”

Mạc Đình Kiên giương mắt, trong đôi mắt đen như mực là một mảnh u ám: “Cũng không bằng ngài Lưu thích xen vào việc của người khác.”

Lưu Chiến Hằng hít sâu một hơi, vô cùng tức giận nhưng lại cười: “Ngài Mạc nói đúng.”

Mạc Đình Kiên không để ý Lưu Chiến Hằng nữa, quay đầu nhìn Mạc Hạ, tuy giọng nói của anh không hề có thay đổi rõ ràng nhưng âm thanh lại nhẹ đi rất nhiều: “Ăn no chưa?”

Mạc Hạ cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, mở to mắt gật đầu: “Ăn no rồi ạ.”

“Vậy thì về thôi.” Mạc Đình Kiên đưa tay bế cô bé lên, quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi: “Cảm ơn vì đã chiêu đãi.”

Nhìn Mạc Đình Kiên đi ra ngoài rồi, Hạ Diệp Chi mới khó hiểu hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh và ngài Mạc sao vậy? Trước đây từng có đụng chạm gì sao?”

Sau khi Mạc Đình Kiên vào cửa, hai người đàn ông này trông rất bình thường.

Cô chỉ là vào bếp bưng mấy món thức ăn thôi, sao lại vậy rồi?

Hơn nữa, cho tới bây giờ cô cũng chưa thấy Lưu Chiến Hằng nói chuyện với ai bằng cách sắc bén như thế, hiển nhiên là nổi giận rồi.

Lưu Chiến Hằng cong môi cười một tiếng: “Không có chuyện gì, ăn cơm đi.”

Hạ Diệp Chi nhìn ra Lưu Chiến Hằng không muốn nói về chuyện này nữa.

Anh ta càng như vậy, Hạ Diệp Chi càng cảm thấy, có thể trước đây Lưu Chiến Hằng biết Mạc Đình Kiên, hoặc là vì chuyện gì đó mà có đụng chạm với Mạc Đình Kiên.

Anh ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Ánh mắt của cô rơi vào dĩa của Mạc Hạ, nơi đó chỉ còn một miếng sườn bị gặm dư lại.

Trước đó Mạc Đình Kiên có nói bọn họ chưa ăn cơm tối.

Mạc Đình Kiên nhất định là không biết nấu ăn. Cô từng đi tới nhà bọn họ, hình như cũng không có người giúp việc có thể nấu cơm cho họ.

Đêm dài như vậy, Mạc Hạ không thể không ăn gì được.

Hay là lát nữa cô đưa qua cho họ một ít?

Không được, nếu như vậy, Lưu Chiến Hằng sẽ tức giận.

Cho dù Lưu Chiến Hằng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng chắc chắn không hề dễ chịu.

Những lúc thế này, cô hẳn phải đứng về phái Lưu Chiến Hằng mới đúng.

“Sao lại không ăn?”

Giọng nói của Lưu Chiến Hằng đã kéo suy nghĩ của Hạ Diệp Chi trở lại.

“Tôi đi phòng vệ sinh một lát.” Hạ Diệp Chi đứng dậy, cầm điện thoại di động trên bàn lên bỏ vào trong túi.

Lưu Chiến Hằng chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhưng cũng không nói gì.

Hạ Diệp Chi cầm điện thoại di động đi vào phòng vệ sinh, sau khi khóa trái cửa, liền vào một ứng dụng đặt đồ ăn.

Người như Mạc Đình Kiên, chắc hẳn chưa từng gọi đồ ăn ngoài, nói không chừng căn bản cũng không biết gọi đồ ăn ngoài là gì.

Cô tìm một nhà hàng trông có vẻ khá cao cấp, đặt một suất ăn của trẻ con và một suất của người lớn, điền số nhà của Mạc Đình Kiên vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu Mạc Hạ không phải đói bụng rồi.

. . .

Mạc Đình Kiên mang Mạc Hạ trở lại phòng đối diện.

Vừa vào cửa, Mạc Hạ liền ân cần, lấy dép của cô bé và Mạc Đình Kiên ra.

Trong miệng còn nói lẩm bẩm: “Đây là của Mạc Ớt Xanh, đây là của Hạ Hạ…”

Đột nhiên, cô bé mặt đầy hưng phấn lôi kéo quần của Mạc Đình Kiên: “Ba, dì xinh đẹp cũng là Hạ, ba là Mạc, con là Hạ, dì ấy cũng là Hạ…

Mạc Đình Kiên: “…”

Anh cúi người, một tay xách Mạc Hạ lên.

Mạc Đình Kiên đặt cô bé lên trên tủ giày, mặt đầy nghiêm túc hỏi cô bé: “Ghét chú Lưu đó không?”

Tuy không biết tại sao ba lại nghiêm túc như vậy, Mạc Hạ cũng rất ra dáng người lớn chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm túc lắc đầu: “Chú Lưu khen con giỏi.”

Sắc mặt của Mạc Đình Kiên bỗng tối sầm: “Người khen con chưa chắc đã là người tốt.”

Mạc Hạ chớp đôi mắt to nhìn anh: “Cái gì là người tốt?”

Hai ba con đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vì Mạc Hạ bắt đầu ngủ gà ngủ gật mà kết thúc việc đối mặt.”

Mạc Đình Kiên hơi nản lòng nói: “Thôi.”

Anh tắm cho Mạc Hạ, thay quần áo để lên giường, chỉ có một người ngồi sững sờ trong phòng khách.

Rõ ràng là lần đầu tiên thấy Lưu Chiến Hằng, tại sao anh lại ghét Lưu Chiến Hằng đến thế?

Nhìn thấy Lưu Chiến Hằng và Hạ Diệp Chi ngồi chung một chỗ, cảm thấy chướng mắt cực kì.

Anh vốn cho là Lưu Chiến Hằng vốn đáng ghét vậy rồi, nhưng Mạc Hạ cũng không ghét anh ta.

Anh tin vào trực giác của trẻ con.

Ding dong…

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Mạc Đình Kiên nhìn đồng hồ, hơn mười giờ rồi.

Đã trễ thế này, còn có ai sẽ đến chứ?

Từ lúc anh đích thân nuôi Mạc Hạ, cứ qua mười giờ là anh cảm thấy đã trễ lắm rồi.

Anh đi tới mở cửa phòng.

Người giao hàng của dịch vụ đặt đồ ăn ngoài đưa một túi thức ăn: “Ngài Mạc, thức ăn ngài đặt đây.”

Mạc Đình Kiên cau mày: “Tôi không đặt.”

Nhân viên giao hàng nghe vậy, nói: “Nhưng trên này viết địa chỉ của ngài, có lẽ là bạn ngài đặt giúp ngài?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.