Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 385: ĐỂ BỌN HỌ QUEN NHAU



Hạ Diệp Chi nhìn theo bóng lưng của Hạ Hương Thảo, hơn nửa ngày không nói gì.

Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở phào: “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Diệp Chi vẫn đang nhìn theo hướng Hạ Hương Thảo biến mất, không khỏi lo lắng hỏi: “Diệp Chi, cậu không sao chứ?”

Hạ Diệp Chi bây giờ không giống với trước đây, cô cái gì cũng không nhớ rõ, nói không chừng sẽ bị Hạ Hương Thảo dọa sợ.

Thẩm Lệ cảm thấy vẫn là do cô ấy không đủ cẩn thận.

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, hỏi Thẩm Lệ: “Cô ta tên Hạ Hương Thảo, có quan hệ gì với tớ vậy?”

Thẩm Lệ thấy cô bình tĩnh như vậy thì cũng yên tâm, nói: “Chị gái cùng cha khác mẹ của cậu.”

“Mẹ của tớ là mẹ kế của cô ta?” Ánh mắt của Hạ Diệp Chi trở nên có chút kỳ lạ.

Thẩm Lệ gật đầu: “Ừ.”

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát: “Mẹ kế bình thường đều không đối xử tốt với con trước của chồng, tớ thấy Hạ Hương Thảo cực kỳ hận tớ, có phải mẹ tớ ngược đãi cô ta không?”

Thẩm Lệ co rút khóe miệng, trong chốc lát không biết nên nói gì thì tốt.

Tiêu Thanh Hà đối xử với Hạ Hương Thảo còn tốt hơn con gái ruột của mình, sao có thể ngược đãi cô ta chứ?

Giữa ánh mắt nghi ngờ của Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ nói: “Không có, trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng mà chuyện này không phải chuyện quan trọng nhất. . . . . .”

Hình như Hạ Diệp Chi biết cô ấy muốn nói gì nên cắt ngang lời cô ấy: “Nhưng mà Lưu Chiến Hằng nói anh ta là chồng sắp cưới của tớ, tớ cảm thấy anh ta không lừa tớ, nếu như anh ấy là chồng sắp cưới của tớ, sao tớ có thể là vợ chồng với Mạc Đình Kiên được chứ? Tớ không có ý nói cậu gạt tớ, nhưng mà cảm thấy. . . . . .”

“Dì Hạ.”

Giọng nói trẻ con của Mạc Hạ đột nhiên vang lên.

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ đang đi về phía này.

Mạc Hạ vẻ mặt vội vàng, cố gắng lôi kéo Mạc Đình Kiên đi về phía này, chân ngắn nhỏ bước như đang bay.

Còn Mạc Đình Kiên thì bình tĩnh hơn rất nhiều, anh dáng vẻ bình tĩnh chậm rì rì bị Mạc Hạ kéo sang đây.

Hạ Diệp Chi thấy Mạc Hạ cũng có chút ngạc nhiên: “Hạ Hạ, sao cháu lại ở đây?”

“Ăn cơm.” Mạc Hạ đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi thì lập tức buông tay Mạc Đình Kiên ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô.

Thẩm Lệ vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên đã theo bản năng lui về phía sau.

Mạc Đình Kiên cũng chú ý tới Thẩm Lệ.

Anh còn nhớ rõ lần trước Thẩm Lệ nói Tô Miên không phải mẹ ruột của Mạc Hạ, không nghĩ tới cô còn quen Hạ Diệp Chi.

Chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị rồi.

Hạ Diệp Chi vừa mới nghe Thẩm Lệ nói vậy, bây giờ gặp Mạc Hạ, tâm trạng cũng trở nên có chút phức tạp.

Mạc Hạ thật sự là con gái ruột của cô sao?

Cô còn từng làm vợ chồng với. . . . . . Mạc Đình Kiên?

Nghĩ như vậy, ánh mắt của cô vô tình khóa chặt trên người Mạc Đình Kiên.

Cô tỉ mỉ quan sát Mạc Đình Kiên.

Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy, Mạc Đình Kiên không giống là người sẽ xuất hiện cùng với mình.

Hơn nữa, cô còn cảm thấy Mạc Đình Kiên cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn mình.

Hình như là cảm nhận được ánh mắt của Hạ Đình Chi, Mạc Đình Kiên bất thình lình giương mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi.

Tròng mắt của anh rất sâu, lúc nhìn người khác ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc bén.

Ánh mắt của Mạc Hạ giống anh, nhưng đáng yêu hơn.

Thời Dũng đi đỗ xe nên đến sau, nhìn thấy Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đều ở đây thì giật mình ngẩn người một lát, khẽ vuốt cằm lên tiếng: “Cô Thẩm, cô Hạ.”

Hạ Diệp Chi gật đầu với Thời Dũng, xem như chào hỏi.

Thẩm Lệ thì có chút ngạc nhiên: “Thời Dũng?”

Cô ấy cũng không biết là Thời Dũng đã làm thuộc hạ cho Mạc Đình Kiên lần nữa.

Nếu Mạc Đình Kiên có thể để Thời Dũng trở thành thuộc hạ của anh một lần nữa, có phải chứng tỏ bây giờ Mạc Đình Kiên đã không còn quá tin tưởng Mạc Cẩm Vân hay không?

Nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, vậy cứ nói rõ hết mọi chuyện đi?

Thẩm Lệ nghĩ vậy, cho Thời Dũng một ánh mắt ra hiệu.

Thời Dũng hiểu ý, tiến lên nửa bước, đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, hạ giọng nói: “Cậu chủ, trước khi đến tôi đã đặt phòng bao rồi.”

“Ừ.” Mạc Đình Kiên lên tiếng, dắt Mạc Hạ muốn xoay người đi.

Mạc Hạ vặn tay, giãy ra khỏi tay của Mạc Định Kiên, chạy tới ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Diệp Chi: “Con muốn ăn với dì Hạ.”

Mạc Đình Kiên mím môi, vẻ mặt không nhìn ra vui giận.

“Tùy con.”

Lạnh nhạt buông xuống hai chữ xong, Mạc Đình Kiên lập tức xoay người rời khỏi.

Đây là không có ý muốn phản đối.

“Dì Hạ, đi thôi. . . . . .” Mạc Hạ cực kỳ hưng phấn lôi kéo Hạ Diệp Chi, đuổi theo bước chân của Mạc Đình Kiên.

Trước nay Hạ Diệp Chi không có sức chống đỡ với Mạc Hạ, rất nhanh đã bị Mạc Hạ kéo vào bên trong phòng bao.

Nhìn thấy cả nhà ba người kia đều đi vào phòng bao, Thẩm Lệ kéo Thời Dũng qua một bên: “Anh lại trở thành thuộc hạ của ông chủ lớn từ lúc nào vậy? Mấy ngày hôm trước tôi còn thấy anh ở truyền thông Thịnh Hải mà.”

Thời Dũng nói: “Chỉ mấy ngày gần đây thôi.”

“Vậy anh có nói với ông chủ lớn chuyện của anh ấy và Diệp Chi không?” Thẩm Lệ giọng điệu gấp gáp hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà cậu chủ đã dặn dò tôi đi điều tra tư liệu của mợ chủ, nhưng tôi nghi ngờ tư liệu của mợ chủ rõ ràng đã bị ai đó động tay động chân.”

Thẩm Lệ không phải người ngoài, Thời Dũng cũng không có giấu diếm.

“Ai động tay động chân?” Sau khi Thẩm Lệ gặp lại Hạ Diệp Chi lần nữa, ngoài vui vẻ ra còn lo lắng làm cách nào để cô và Mạc Hạ gặp nhau, đương nhiên sẽ không chú ý đến chuyện này.

Vẻ mặt của Thời Dũng lộ vẻ nghiêm túc: “Có thể là Mạc Cẩm Vân, cũng có thể là Lưu Chiến Hằng.”

“Lưu Chiến Hằng? Người đàn ông tự xưng là chồng sắp cưới của Diệp Chi?” Thẩm Lệ có ấn tượng rất sâu sắc với Lưu Chiến Hằng.

Thời Dũng thấy thế thì lên tiếng hỏi: “Cô còn nhớ ba năm trước mợ chủ từng bị đưa tin với một người đàn ông không?”

“Không nhớ rõ lắm.” Thẩm Lệ lúc ấy bề bộn nhiều việc, cho nên cũng không rõ chuyện của Hạ Diệp Chi lúc đó lắm.

Mi tâm của Thời Dũng nhíu chặt: “Người đàn ông bị đưa tin với mợ chủ chính là Lưu Chiến Hằng, lúc ấy cậu chủ từng kêu tôi điều tra lai lịch của anh ta, nhưng sau này bởi vì chuyện Trần Tuấn Tú gây ra, mà chuyện này cũng bị bỏ qua một bên.”

“Nói như vậy, ba năm này, Lưu Chiến Hằng đã tìm được Diệp Chi, ý là, Lưu Chiến Hằng thật sự có quen Diệp Chi.”

“Không có ai sẽ vô duyên vô cớ đi cứu một người phụ nữ bị thương nặng hôn mê, còn chăm sóc suốt ba năm.”

Thẩm Lệ và Thời Dũng đều trở nên im lặng.

Thẩm Lệ cắn cắn môi, nói: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là để cho bọn họ quen nhau.”

“Để ai quen nhau?”

Giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên bất thình lình truyền tới.

Thẩm Lệ và Thời Dũng cùng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở cạnh cửa, không biết đã đứng ở đó nghe bao lâu rồi.

Thời Dũng sau khi giật mình ngẩn người mất một lúc thì cúi đầu kêu một tiếng: “Cậu chủ.”

Ánh mắt của Mạc Đình Kiên quét qua quét lại trên mặt hai người, sau đó nói giọng ra lệnh: “Đều vào đây.”

Thời Dũng và Thẩm Lệ nhìn nhau, đều đi vào theo.

Mạc Đình Kiên chậm rì rì mở điện thoại ra, mở phim hoạt hình để trước mặt Mạc Hạ.

Mạc Hạ nhận lấy điện thoại, vui tươi hớn hở bắt đầu cực kỳ tập trung xem phim hoạt hình.

Sau khi sắp xếp cho Mạc Hạ xong, Mạc Đình Kiên mới quay đầu nhìn về phía bọn họ, giọng nói hơi nặng nề: “Nói đi.”

Mạc Đình Kiên tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân tự nhiên chồng lên nhau, dáng vẻ thảnh thơi, mặt mày sắc sảo, nhìn qua không giận tự uy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.