Lúc này Mạc Đình Kiên mới bế Mạc Hạ lên theo kiểu bế công chúa như đã bế Hạ Diệp Chi vừa rồi.
Mạc Hạ bé như vậy bị bế công chúa thì rõ ràng không thoải mái lắm, cả người giống như đang nằm vậy.
Cô bé đạp đôi chân ngắn nhỏ muốn dậy, Mạc Đình Kiên lại bế cô bé thẳng lên.
Một tay anh nâng Mạc Hạ, xoay người liền dùng một tay khác đẩy cửa phòng làm việc ra.
Anh đi vào, nhìn trong phòng bừa bộn thì trầm tư một lát mới thả Mạc Hạ sang một bên, ngồi xuống bắt đầu nhặt đồ.
Có lẽ vì Mạc Hạ ngại trong phòng quá bừa bộn nên nhón chân đi tới bên cạnh sô pha, xoay người dứt khoát leo đến trên sô pha, bóp con hổ vải nhỏ vào trong lòng và nhìn Mạc Đình Kiên nhặt từng món đồ.
Trẻ con hiếu động, chỉ qua vài giây, vẻ mặt cô bé lại tò mò hỏi Mạc Đình Kiên: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
Mạc Đình Kiên nói mà không ngẩng đầu lên: “Đồ rơi trên mặt đất thì nhặt lên.”
“À, để con nhặt giúp ba.” Mạc Hạ hào hứng trượt từ trên ghế sofa xuống, chạy đến bên cạnh Mạc Đình Kiên và bắt đầu giúp anh nhặt tài liệu nằm rải rác trên mặt đất lên đâu ra đấy.
Chỉ có điều, cô bé nhặt lên không xếp gọn gàng giống như Mạc Đình Kiên mà ôm tất cả vào trong lòng, vo thành một nắm, cuối cùng lại đưa tới trước mặt Mạc Đình Kiên với vẻ mặt tự hào: “Con nhặt này!”
Mạc Đình Kiên nhận lấy và khẽ xoa đầu cô bé: “Hay là con đi chơi đi.”
Mạc Hạ bĩu môi: “Được rồi.”
Cô bé cũng cảm thấy chơi nhặt đồ này chẳng vui gì cả.
Ở tuổi của cô bé chỉ thích những món đồ chơi nhỏ đáng yêu lại có màu sắc sặc sỡ, chẳng có chút hứng thú gì với những tờ giấy trắng có in chữ đen kia.
Khi Mạc Đình Kiên nhặt xong những tài liệu kia, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói: “Ai?”
Ngoài cửa, Hạ Diệp Chi dừng lại một lát mới lên tiếng: “Là em, có phải Hạ Hạ còn chơi ở đây không? Em pha cho con bé cốc sữa nóng, con bé cũng nên tắm rồi đi ngủ thôi.”
Lúc này Mạc Đình Kiên mới chú ý đã gần mười giờ rồi.
Anh quay đầu nhìn về phía Mạc Hạ, phát hiện cô bé đang lắng tai nghe Hạ Diệp Chi nói.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, hơi nghiêng đầu, hai tròng mắt đảo tới đảo lui, rõ ràng là bị giọng nói của Hạ Diệp Chi ở ngoài cửa thu hút sự chú ý.
Mạc Đình Kiên khẽ cười hỏi cô bé: “Con có nghe không? Ai đang gọi con vậy?”
Cô bé giơ một ngón tay chỉ vào bên miệng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Mẹ đang gọi con, có sữa.”
Trong mắt Mạc Đình Kiên hiện ra vẻ kinh ngạc: “Không phải là dì à?”
“Ba nói mẹ.” Tốc độ nói chuyện của Mạc Hạ hơi nhanh, trực tiếp bỏ qua chữ “là” ở giữa.
“Ba nói là mẹ” lại nói thành “ba nói mẹ”.
Cô bé nói xong liền từ trên ghế sofa nhảy xuống: “Con đi mở cửa đây!”
Mạc Đình Kiên nhìn cô bé chạy như bay đến bên cửa, nhón chân lên cố gắng mở cửa thì không để ý tới cô bé nữa.
Anh cầm lấy túi tài liệu trước mặt, đi tới phía sau bàn làm việc và nhét tài liệu túi vào trong ngăn kéo có khóa dưới cùng.
Khi anh ngước mắt lên, đã nhìn thấy Mạc Hạ mở cửa phòng làm việc ra, đồng thời gọi một tiếng “Mẹ” ngọt ngào.
Hạ Diệp Chi cầm một cốc sữa nóng, sau khi nghe Mạc Hạ nói vậy thì đứng ngây ra.
Sau một lúc lâu, cô mới giống như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, không dám tin hỏi Mạc Hạ: “Con gọi mẹ là gì?”
“Mẹ.” Có lẽ Mạc Hạ cảm giác được tâm trạng của Hạ Diệp Chi thay đổi, gương mặt nhỏ nhắn cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc hơn.
Điều ngạc nhiên này tới quá bất ngờ, trong giây lát Hạ Diệp Chi kinh ngạc đến mức khó có thể thích ứng được.
“Mẹ… Mẹ pha sữa nóng cho con… ” Hạ Diệp Chi nói có chút lắp bắp, chỉ đành ngồi xuống đưa sữa cho Mạc Hạ.
Ánh mắt Mạc Hạ lập tức sáng lên, giơ tay nhận lấy cốc sữa từ trong tay của Hạ Diệp Chi và cầm uống.
Hạ Diệp Chi lo lắng cô bé không giữ được cái cốc nên giơ tay đỡ cái cốc giúp cô bé.
Mạc Hạ rất ngoan uống ực ực hết sạch một cốc sữa.
Cô bé giơ cái cốc không cho Hạ Diệp Chi xem: “Con uống xong rồi!”
Trong lòng Hạ Diệp Chi xúc động đến không thể giữ bình tĩnh được nữa: “Hạ Hạ thật giỏi! Tối mai mẹ lại pha sữa nóng cho con nữa được không?”
“Được!”
Mạc Hạ vui mừng cầm cái cốc và quay đầu tìm Mạc Đình Kiên.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi cũng nhìn theo Mạc Hạ, phát hiện Mạc Đình Kiên không biết đã đi đến bên cửa từ lúc nào.
Lúc này, anh đang dựa lưng vào trên khung cửa, khoanh tay, vẻ mặt thản nhiên nhìn Mạc Hạ.
Vừa nhận được sự khen ngợi ở chỗ của Hạ Diệp Chi, vẻ mặt Mạc Hạ chờ mong nhìn Mạc Đình Kiên: “Ba xem! Con uống sạch này!”
Mạc Hạ vừa uống sữa, bên môi còn dính một vòng râu mép sữa trắng trắng. Đêm Ấy Tôi Rơi Vào.
Mạc Đình Kiên cong môi, giơ tay lau râu mép sữa bên môi cô bé, trong giọng nói trầm trầm ngầm mang theo chút ý cười không quá rõ ràng: “Con đã nói cám ơn chưa?”
Mạc Hạ quay đầu lại nói với Hạ Diệp Chi: “Cảm ơn mẹ!”
Trước đó Mạc Hạ gọi cô là mẹ, Hạ Diệp Chi có hơi kinh ngạc.
Mạc Hạ không thể tự nhiên tâm huyết dâng trào mà gọi cô là mẹ được, nhất định là Mạc Đình Kiên đã nói gì đó.
Cô càng lúc càng cảm thấy Mạc Đình Kiên người này quá mức phức tạp, khó hiểu.
Anh kiêu căng cuồng vọng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút ấu trĩ, thậm chí còn có chút… rất tâm lý.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Đình Kiên với tâm trạng phức tạp.
Hạ Diệp Chi tắm rửa cho Mạc Hạ xong lại dỗ cô bé ngủ rồi mới ra ngoài, lại nhìn thấy Mạc Đình Kiên ở đó.
Mạc Đình Kiên cũng đã tắm xong, mặc quần áo mềm mại ở nhà, khí thế mạnh mẽ trên người cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi: “Cảm ơn.”
Mạc Hạ biết đổi cách gọi như vậy nhất định là do Mạc Đình Kiên dạy.
Cho dù không biết vì sao Mạc Đình Kiên làm như thế, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn rất biết ơn anh.
Mạc Hạ thoạt nhìn rất thích cô, nhưng so với Mạc Đình Kiên vẫn luôn ở bên cạnh cô bé, cô bé vẫn thích anh hơn.
Điêu này là không thể nghi ngờ.
Cho nên Mạc Hạ thật ra cũng rất thích nghe lời Mạc Đình Kiên.
Cửa phòng ngủ của Mạc Hạ còn chưa đóng kín, Mạc Đình Kiên giơ tay đẩy cánh cửa và liếc nhìn vào trong, thấy Mạc Hạ ôm một con thú vải ngủ say, lúc này mới thu lại tầm mắt.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Hạ Diệp Chi và khẽ nói một câu: “Người ấu trĩ mới chỉ biết cảm ơn bằng miệng.”
Anh vừa nói dứt lời, cũng không quan tâm Hạ Diệp Chi có cảm xúc gì đã xoay người rời khỏi đó.
Hạ Diệp Chi sững sờ.
Mạc Đình Kiên còn mang thù chuyện lúc trước cô nói anh là ấu trĩ à?
Hạ Diệp Chi cảm thấy nhận thức của mình đã được đổi mới rồi.
Không phải mọi người đều nói “đại nhân không chấp tiểu nhân” sao?
Vì sao Mạc Đình Kiên là nhân vật lớn như vậy còn nắm mãi lấy từng câu cô nói không hợp ý với anh không tha vậy?
Không chỉ vậy, anh còn có thể chờ đợi cơ hội dùng câu cô đã nói để ném trả lại cho cô, thuận tiện giẫm cô một cái.
Hạ Diệp Chi về phòng, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, cô gọi điện thoại cho Thẩm Lệ.
Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống: “Diệp Chi!”
“Tiểu Lệ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Chuyện gì, cậu cứ nói đi.” Đầu bên kia điện thoại của Thẩm Lệ vang lên tiếng rót nước.
Hạ Diệp Chi cân nhắc một chút, dùng một cách tương đối kín đáo để hỏi: “Mạc Đình Kiên, anh ta là loại người thế nào?”