Thẩm Lệ tạm thời phải vội vàng đi làm một thông báo rất quan trọng, cho nên mới bảo Cố Tri Dân tới.
Cố Tri Dân dẫn họ tới nhà của Thẩm Lệ.
“Trong tủ lạnh có sữa chua trái cây, rau và thịt đều có, còn có đồ ăn vặt ở bên này.”
Cố Tri Dân tự nhiên như ở nhà mình, như một thói quen, dẫn Hạ Diệp Chi đi xem tủ lạnh và vị trí tủ đồ, còn tự nhiên mở cửa phòng bảo cô phòng tắm ở chỗ nào, ngủ ở phòng nào.
“Nếu có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, Thẩm Tiểu Lệ buổi tối sẽ trở lại khá muộn.”
Cố Tri Dân nói xong, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi cười với vẻ mặt đầy thâm ý.
Cố Tri Dân có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Dù sao thì có chuyện gì cần cứ nói.”
Hạ Diệp Chi điều chỉnh lại thần sắc nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, em là bạn của Thẩm Tiểu Lệ mà, lại là vợ của Mạc Đình Kiên, đều là việc nên làm.”
Hạ Diệp Chi cũng không nhớ là nghe ai nhắc qua, gia đình của Cố Tri Dân đã từng là gia đình khá lộn xộn, hỗn tạp, sau này chờ sau khi Cố Tri Dân lớn hơn một chút, ba anh ta liền bắt đầu tẩy trắng, đi theo con đường minh bạch.
Có thể là chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, Cố Tri Dân là một người vô cùng trọng nghĩa khí.
Hạ Diệp Chi cũng không khách sáo, đáp một tiếng: “Vâng.”
“Chuyện của Đình Kiên, em cũng đừng quá lo lắng, tóm lại sẽ có biện pháp thôi.” Cố Tri Dân mặc dù là đang an ủi cô, nhưng chân mày cũng hơi cau lại, hiển nhiên cũng có chút lo âu.
Sau khi Cố Tri Dân rời đi, Hạ Diệp Chi lấy một chút thức ăn và thịt trong tủ lạnh ra, nấu mì với cải xanh và thịt.
Mạc Hạ cũng sớm đã đói, ăn có chút nhanh.
Hạ Diệp Chi một bên chú ý Mạc Hạ, đề phòng cô bé ăn nhanh mà mắc nghẹn, một bên nghĩ tới chuyện của Mạc Đình Kiên.
Đêm trước nói với cô, Mạc Đình Kiên là bởi vì bị Mạc Cẩm Vân thôi miên và phong tỏa trí nhớ, cho nên mới có thể đem đến giả tưởng “mất trí nhớ” cho người khác.
Không trong nghề không biết tình hình của nghề đó, mặc dù cũng đã nghe nói qua thôi miên, nhưng khi thấy tình trạng của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi phát hiện, cái này nằm ngoài hiểu biết của cô.
Hạ Diệp Chi lên mạng tìm tòi một chút định nghĩa của thôi miên.
Nếu như nói thôi miên là một dấu hiệu tâm lí có chiều sâu, vậy nó có phải cũng tương tự như tâm lí học hay không?
Lưu Chiến Hằng không phải là bác sĩ tâm lý hay sao?
Anh ta nhất định hiểu rõ thôi miên rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Nghĩ tới đây, Hạ Diệp Chi liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Chiến Hằng.
Khi điện thoại kết nối, cô trước tiên nghe thấy phía bên kia đầu điện thoại Lưu Chiến Hằng nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi, tôi xin phép đi nghe điện thoại trước.”
Đầu kia lại vang lên giọng nói của một người khác: “Không sao. Cứ tự nhiên.”
Sau đó là âm thanh chuyển động của ghế tựa, một khắc sau, giọng nói rõ ràng của Lưu Chiến Hằng từ trong điện thoại di động truyền tới: “Diệp Chi.”
“Anh có bệnh nhân sao? Quấy rầy anh rồi.” Giọng nói của Hạ Diệp Chi mang chút áy náy.
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng mang theo ý trêu đùa: “Không sao, bệnh nhân sẽ không để ý tôi đi nhận cuộc điện thoại quan trọng.”
Nghe thì có vẻ giống như là lời thân mật, nhưng là do anh ta nói ra, vừa qua loa, vừa không có gì gọi là ngọt ngào, ấm áp.
Hạ Diệp Chi trực tiếp hỏi anh ta: “Anh hiểu rõ thôi miên không?”
“Thôi miên? Hiểu một chút, làm sao vậy?” Lưu Chiến Hằng rất nhạy bén, biết cô sẽ không vô duyên vô cớ hỏi cái này, trong giọng nói không kiềm được lộ ra tia quan tâm.
“Chính là muốn hỏi anh một chút, thôi miên có thể hay không…”
“Mẹ ơi con ăn no rồi.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Mạc Hạ bưng chiếc bát trống không của mình đưa cho cô xem.
Bên kia đầu điện thoại, Lưu Chiến Hằng cũng nghe thấy giọng nói của Mạc Hạ, thân thiết nói: “Một lúc nữa tôi rảnh, nếu em thấy tiện có thể trực tiếp tới tìm tôi.”
Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy vài ba lời cũng không thể nào nói rõ được, cô liền nói: “Được.”
Mạc Hạ có thói quen ngủ trưa.
Hạ Diệp Chi rửa bát xong đi ra, đã nhìn thấy Mạc Hạ nằm ngủ trên ghế sofa.
Hạ Diệp Chi ôm cô bé vào phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Chẳng lẽ là Thẩm Lệ trở về?
Quả nhiên, cửa sau khi mở ra, người đi vào chính là Thẩm Lệ.
“Tiểu Lệ.” Hạ Diệp Chi gọi cô ấy một tiếng, hỏi: “Cố Tri Dân nói cậu phải rất muộn mới về.”
“Cảnh của tớ quay xong rồi, liền vội vàng trở về.” Thẩm Lệ vừa thay giày vừa nói.
Cô thay giày rồi trực tiếp đi tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc ấy Hạ Diệp Chi chỉ nói muốn tới ở mấy ngày, Thẩm Lệ cũng không hỏi nhiều.
“Là Mạc Đình Kiên, anh ấy xảy ra chuyện.”
Hạ Diệp Chi kể qua loa chuyện của Mạc Đình Kiên cho Thẩm Lệ nghe.
Thẩm Lệ ngớ người, sững sờ nói: “Còn có loại chuyện này ư, nếu như đây là thật, vậy thì người thôi miên được ông chủ lớn nhất định là một người rất trâu bò rồi!”
“Nói thế nào đây?” Hạ Diệp Chi bây giờ đối với hiểu biết về thôi miên, vẫn chỉ dừng lại ở chỗ thôi miên là ám thị chính mình có chiều sâu.
“Trước đây có một người đưa cho tớ một kịch bản, chính là có liên quan đến thôi miên, nghe nói nếu như tính đề phòng rất nặng, nội tâm vô cùng kiên định, rất khó bị thôi miên, loại người như vậy nếu bị thôi miên, một khi có thời cơ thích hợp, có khả năng sẽ phục hồi trở lại…”
Thẩm Lệ nói đến đây, ngưng mi suy nghĩ một chút nói: “Vẫn còn cái gì đó, tớ lại quên mất rồi, bởi vì lúc ấy nội dung vở kịch trong kịch bản đó không phải rất tốt, quản lý không cho tớ nhận.”
Hạ Diệp Chi nghĩ, Mạc Đình Kiên chắc cũng coi như là một người có nội tâm kiên định chứ?
Người như anh, hẳn là rất khó bị thứ gì giao động, nên cũng khá tự tin.
Nhưng hiện tại Mạc Đình Kiên xuất hiện tình trạng kí ức hỗn loạn như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?
Sắc mặt Hạ Diệp Chi nghiêm trọng, nói: “Tớ phải đi ra ngoài một chuyến.”
Cô trước tiên phải đi tìm Lưu Chiến Hằng để hiểu rõ một chút, nghĩ hết mọi cách cũng phải khiến cho Mạc Đình Kiên bình phục trở lại.
Trí nhớ của Mạc Đình Kiên bây giờ chỉ dừng lại ở bảy, tám năm trước. Trong kí ức của anh, Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ đối với anh mà nói, chỉ là những người hoàn toàn xa lạ.
“Đi đâu? Mạc Hạ đâu?” Thẩm Lệ hỏi xong, liền tìm kiếm bóng dáng của Mạc Hạ khắp phòng.
“Tớ đi tìm Lưu Chiến Hằng một chút, anh ta là bác sĩ tâm lý, đối với thôi miên chắc cũng hiểu rõ một chút.” Hạ Diệp Chi hướng về phía phòng ngủ, nói: “Mạc Mạc đang ngủ trưa, cậu giúp tớ để ý con bé, con bé rất ngoan, sau khi con bé dậy, cậu gọi điện thoại cho tớ.”
Thẩm Lệ gật đầu: “Được.”
Thương lượng với Thẩm Lệ xong, Hạ Diệp Chi xách túi đi ra cửa, trực tiếp bắt xe đi tới phòng trị liệu tâm lí của Lưu Chiến Hằng.
Có thể là Lưu Chiến Hằng đã nhắc đến cô, Hạ Diệp Chi vừa đi vào, nhân viên tiếp tân mỉm cười chào hỏi cô: “Cô Hạ, cô đến tìm bác sỹ Lưu sao?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy lúc này có bệnh nhân không?”
Nhân viên tiếp tân cười dịu dàng, nói: “Không có, bệnh nhân trước vừa mới rời đi.”
“Cám ơn, tôi trước tiên đi vào tìm anh ấy.” Hạ Diệp Chi vừa nói, liền nhấc chân đi vào bên trong, đi tìm Lưu Chiến Hằng.
Đây là lần thứ hai Hạ Diệp Chi tới phòng trị liệu tâm lý của Lưu Chiến Hằng.
Phòng trị liệu và nhà của anh ta giống hệt nhau, đều trang trí màu sắc rất ấm áp, một chút cũng không giống phòng làm việc của một bác sỹ tâm lý.
Hạ Diệp Chi gõ cửa đi vào, Lưu Chiến Hằng ngẩng mặt lên, nhìn thấy cô, hơi ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy đã tới rồi sao?”
“Thời gian của anh vô cùng quý báu, anh nói anh có thời gian, tôi đương nhiên phải vội vàng qua đây.” Hạ Diệp Chi cười đi vào.