Hạ Diệp Chi gật đầu với Thời Dũng rồi nói: “Tạm biệt.”
Lúc này Thời Dũng mới nhấc chân chạy đuổi theo Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, tôi đến đây.”
Khi anh đuổi theo ra ngoài, Mạc Đình Kiên đã đi đến cửa thang máy nhưng vẫn chưa ấn nút thang.
Thời Dũng đi lên ấn thang máy, gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Tôi chưa từng gặp người con gái nào mặt dày như Hạ Diệp Chi.”
Thời Dũng do dự một chút rồi cất tiếng sửa lời Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, trừ mợ chủ ra cậu dường như không quen người con gái nào khác.”
Mạc Đình Kiên vừa hai mươi tuổi trừ Mạc Cẩm Vân thì đúng là không quen người con gái nào khác.
Mạc Đình Kiên sau khi quen biết Hạ Diệp Chi, những người con gái khác anh biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mạc Đình Kiên quay đầu, đôi mắt lạnh như bằng nhìn Thời Dũng: “Tôi đã cho cậu nói chưa?”
“Chưa ạ.” Thời Dũng cúi đầu, cung kính nói.
“Tinh”
Thang máy đúng lúc đến nơi.
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào thang máy.
Thời Dũng nhanh chóng đi theo.
Anh vừa mới vào thang máy liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mạc Đình Kiên.
Anh sửng sốt một chút, không đoán được Mạc Đình Kiên có ý gì nên thử ra khỏi thang máy xem sao.
Lúc này, Mạc Đình Kiêu mặt không chút thay đổi nhìn anh, lạnh lùng nói ra ba chữ: “Đi thang bộ.”
Nói xong, anh ấn nút đóng cửa thang máy.
Một mình Thời Dũng đứng ngoài cửa thang máy, hỗn độn hết cả.
Sau gần mười năm lại quay đầu lại, Thời Dũng cũng không kìm được nghi hoặc, năm đó sao anh có thể chịu được tính khí này của Mạc Đình Kiên cơ chứ?!
Có điều mười năm đã qua rồi, bây giờ anh cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Anh lạc quan nghĩ, có lẽ rất nhanh thôi cậu chủ sẽ khôi phục trí nhớ.
…
Sau khi Thời Dũng và Mạc Đình Kiên về, Thẩm Lệ liền đi ra.
Vừa nãy cô cũng cùng Thời Dũng trốn sau cửa phòng bếp nghe lén Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi nói chuyện, toàn bộ câu chuyện cô đã nghe không sót một chữ.
Thẩm Lệ vỗ vai cô, an ủi: “Cậu đừng quá để ý lời nói của ông chủ, cứ coi như bây giờ anh ấy bị ốm đi, có lẽ qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
“Tớ không sao.” Hạ Diệp Chi chuyển mắt qua nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Trước kia đều là Mạc Đình Kiên một lòng nghĩ cho tớ, bây giờ vừa hay là lúc tớ có thể làm điều gì đó cho anh ấy rồi.”
Thẩm Lệ cau mày nói: “Nói thì có thể nói như vậy nhưng cậu cũng không được vì anh ấy mà để bản thân phải chịu oan ức.”
“Không đâu.”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện lúc trước, cười lên: “Thực ra Mạc Đình Kiên mắc bệnh ưa sạch sẽ nhẹ, lúc nãy Hạ Hạ gắp thức ăn cho anh ấy mà anh ấy vẫn ăn. Đúng là cha con liền tâm mà, anh ấy không phải không có cảm giác gì với Hạ Hạ.”
“Vậy cậu thì sao?” Thẩm Lệ nhớ đến câu nói “si tâm vọng tưởng” ban nãy Mạc Đình Kiên nói, không khỏi thở dài một tiếng.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi đột nhiên có hơi không được tự nhiên: “Đối với tớ cũng không phải hoàn toàn vô cảm.”
Thẩm Lệ nghe không hiểu: “A?”
“Không nói với cậu nữa.” Hạ Diệp Chi chuyển chủ đề: “Tớ phải tắm cho Mạc Hạ rồi cho con bé ngủ đây.”
Thẩm Lệ không cam lòng truy hỏi đến cùng: “Ê, cậu còn chưa nói xong mà? Nói cụ thể chút đi, ông chủ sao lại có cảm giác với cậu?”
Hạ Diệp Chi chỉ cười với cô một cái rồi đưa Mạc Hạ đi tắm.
Cô vừa xả nước cho Mạc Hạ vừa nghĩ đến chuyện tối qua.
Tối qua cô đến nhà Mạc Đình Kiên làm mỳ cho anh xong cuối cùng còn thơm anh một cái.
Dựa theo tính Mạc Đình Kiên, nếu như anh thật sự không có chút cảm giác gì với cô lại còn vô cùng ghét cô thì hôm nay anh sẽ không đến đây và còn hài hòa cùng cô ăn cơm như vậy.
Mặc dù anh nói anh chỉ đến để đón Mạc Hạ nhưng nói thế nào thì cũng vẫn là đến tìm cô.
Hôm đó cô hôn trộm Mạc Đình Kiên mà anh vẫn có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh cùng cô ăn cơm. Điều này không phải nói lên rằng anh cũng có chút cảm giác với cô sao?
Nếu như Mạc Đình Kiên không có cảm giác gì với cô thì dựa theo tính cách của anh, Hạ Diệp Chi đã hôn trộm anh thì lúc này còn có thể bình an vô sự đứng đây sao?
Đương nhiên không thể.
Mạc Đình Kiên ghét ai sẽ có vô số cách để khiến người đó sống không bằng chết.
Điều này đối với Hạ Diệp Chi mà nói cũng có thể tính là một chuyện tốt.
Chỉ cần Mạc Đình Kiên có cảm giác với cô, không ghét cô cũng không bài xích việc cô tiếp cận anh, thì không phải là ngày bọn họ có thể một lần nữa ở bên nhau sắp tới rồi sao?
…
Chuyện Hạ Diệp Chi nhờ Thời Dũng giúp cô làm chứng mình thư, rất nhanh Thời Dũng đã giúp cô làm xong.
Anh giúp Hạ Diệp Chi làm lại chứng minh thư bổ sung và các loại thẻ ngân hàng. Sau khi làm xong còn đích thân mang qua cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi từ sớm đã biết hiệu suất làm việc của Thời Dũng cao nhưng không nghĩ lại có thể nhanh đến vậy.
Hạ Diệp Chi nhận lấy cái hộp Thời Dũng đưa cho rồi nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Thời Dũng không khỏi cười khổ: “Không có việc gì, việc này dễ dàng hơn giải quyết việc của cậu chủ nhiều.”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc rồi lập tức tán thành: “Tính tình bây giờ của anh ấy có chút nóng nảy.”
Thời Dũng lắc đầu: “Tôi phải đến công ty rồi.”
Tiễn Thời Dũng xong, Hạ Diệp Chi liền cầm đồ mang vào phòng.
Cô mở hộp ra, bên trong có chứng minh thư, hộ chiếu và các loại thẻ ngân hàng của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi kiểm đồ một chút rồi để vào trong ví.
Bây giờ, một chút đầu mối về chuyên gia thôi miên cho Mạc Đình Kiên cũng không có, bên phía Thời Dũng cũng vẫn luôn cho người đi điều tra.
Chuyện lúc này cô có thể làm cũng không nhiều lắm, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tìm ra một nơi để ở, cứ ở mãi nhà Thẩm Lệ như này cũng không ổn.
Hạ Diệp Chi nhớ đến FB của mình.
Cô thử mật khẩu vài lần cuối cùng cũng đăng nhập được.
Vừa đăng nhập vào FB liền thấy rất nhiều tin chưa đọc, điện thoại rung lên liên tục không ngừng, rung đến mức khiến tay cô cũng có chút tê dại.
Hạ Diệp Chi đặt điện thoại xuống, mặc kệ cho nó rung.
Một lúc sau, đợi đến khi điện thoại im lặng trở lại Hạ Diệp Chi mới cầm lên xem.
Tin nhắn riêng và thông báo đếm không hết, còn có rất nhiều thông báo tag cô vào.
Cô nhìn đến mức hoa cả mắt.
Hạ Diệp Chi có hơi xúc động.
Khi ấy cô bán kịch bản này cho Tần Thủy San cũng không nghĩ sẽ nổi tiếng như vậy.
Lúc đó cô chỉ nghĩ không để Tần Thủy San lỗ vốn là được rồi.
Nhưng không ngờ rằng “Mất thành” còn tốt hơn so với cô tưởng tượng.
Hạ Diệp Chi xem một vài thông báo và tin nhắn riêng sau đó đăng lên FB một tin.
“Cảm ơn sự yêu thích của mọi người đối với “Mất thành”.”
Một tin FB rất đơn giản, không có từ ngữ dư thừa nào.
Cô vừa đăng tin lên lập tức có người chia sẻ và bình luận.
“Thật sự là biên kịch đây sao?”
“Là Hạ Hạ thật sao?”
“Là người biên kịch “Mất thành” thật sao?”
“Không dám tin tưởng sinh thời lại có thể đợi được biên kịch đăng tin. “Mất thành” phần 2 đã viết chưa vậy?”
“…”
Số lượng bình luận và chia sẻ vẫn đang không ngừng tăng lên.
Hạ Diệp Chi chỉ xem vài dòng bình luận rồi không xem nữa, cô phát hiện căn bản là xem không hết được.
Cô vừa mới xóa hết tin nhắn riêng và thông báo, bây giờ lại có tin nhắn riêng và tin tức mới chưa đọc.
Có điều, nhìn thấy nhiều fans vẫn nhớ đến cô và quan tâm cô như vậy, trong lòng cô rất vui cũng rất chấn động.