Hạ Diệp Chi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Mạc Hạ lát đi vào lát lại đi ra, mới nhớ tới mấy ngày rồi không nhìn thấy Mạc Đình Kiên rồi.
Hạ Diệp Chi có chút mất mác, suy cho cùng không giống với trước kia.
Trước kia, lúc cô và Mạc Đình Kiên không sống cùng nhau, Mạc Đình Kiên còn vì cô không chủ động liên lạc với anh mà giận cô.
Bây giờ bận mấy ngày liền không thể liên lạc với anh, anh cũng không chủ động gọi điện thoại hỏi thăm cô.
Lại cảm thấy mất mác, Hạ Diệp Chi vẫn cầm điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại có tín hiệu, nhưng không có người nhận.
Hạ Diệp Chi lại gọi lần nữa, nhưng đều không có người nhận.
Trong lòng cô hơi thấp thỏm, Mạc Đình Kiên sẽ không cho cô vào danh sách đen chứ?
……..
Cao ốc Mạc Thị.
Trong phòng hội nghị, Mạc Đình Kiên ngồi ở vị trí chủ vị, đám người phía dưới đang ngồi ngay thẳng.
Mạc Đình Kiên đang xem văn kiện trong tay, chân mày nhíu chặt vẫn chưa buông lỏng.
Người phía dưới càng không dám lên tiếng.
Thời Dũng đứng phía sau anh, tập trung tinh thần, không dám lơ là.
Lúc này, điện thoại Mạc Đình Kiên để ở một bên đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng họp.
Ánh mắt của mấy vị cấp cao phía dưới, toàn bộ đều tập trung vào điện thoại của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng đứng ở phía sau anh, anh ta vừa nhìn, liền nhìn thấy rõ tên người gọi tới trên điện thoại: “Người phụ nữ da mặt dày.”
Thời Dũng chỉ suy nghĩ trong một giây, đây là tên Mạc Đình Kiên đặt cho Hạ Diệp Chi.
Da mặt dày…..
Cũng không biết da mặt ai dày hơn.
Mạc Đình Kiên không lập tức nhận điện thoại, anh chỉ luôn nhìn chằm chằm cái điện thoại đang vang lên không ngừng.
Mạc Đình Kiên của bây giờ so với trước kia vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi gọi tới liền vội vàng nghe máy, khác nhau một trời một vực.
Cho đến điện thoại vang rồi tự động dừng, Mạc Đình Kiên cũng không có nhận.
Thời Dũng có chút không hiểu ý của Mạc Đình Kiên.
Nếu như Mạc Đình Kiên không có cảm giác gì với Hạ Diệp Chi, sẽ không cho Hạ Diệp Chi cơ hội gọi điện thoại cho anh.
Nhưng nếu như có cảm giác, tại sao lại không nghe máy chứ?
Chẳng lẽ đang chơi trò lạc mềm buộc chặt?
Thời Dũng bị suy nghĩ của mình làm cho kinh sợ.
Lúc trước Mạc Đình Kiên đối với Hạ Diệp Chi, làm gì có tâm tư lòng vòng như vậy, thích liền bá đạo cướp về, không thích thì đẩy ra càng xa.
Mạc Đình Kiên đây là trí nhớ giảm sút, nhưng phương diện tình cảm lại tiến bộ sao?
Điện thoại yên tĩnh lại, màn hình cũng tối đi, Mạc Đình Kiên thu hồi tầm mắt, đưa mắt lần nữa đặt trên văn kiện trước mặt.
Nhưng rất nhanh, điện thoại lại vang lên.
Lại gọi nữa?
Anh ngược lại muốn nhìn xem, người đàn bà da mặt dày đó, có thể kiên trì được bao nhiêu lần.
Chỉ là, còn chưa chờ anh xem thử Hạ Diệp Chi có thể kiên trì gọi bao nhiêu lần, anh liền phát hiện bản thân không nhịn được muốn nghe máy rồi.
Mấy ngày này Hạ Diệp Chi cũng không chủ động tới tìm anh, cũng không có liên lạc với anh.
Đây là cách làm của một người phụ nữ muốn tái hợp với anh sao?
Nếu như muốn tái hợp với anh như vậy, không phải nên nắm lấy mọi cơ hội lấy lòng anh sao?
Còn Hạ Diệp Chi thì hay rồi, cũng chỉ tới làm cho anh tô mỳ.
Ngày hôm sau vẫn là anh tới cửa tìm cô, cô nói được một ít như không nói, không để ý anh nữa rồi?
Làm gì có loại phụ nữ này!
Mạc Đình Kiên nghĩ tới đây, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Người ngồi gần Mạc Đình Kiên, nghe thấy anh cười lạnh một tiếng, tóc gáy đều dựng cả lên.
Gần đây tính tình của tổng giám đốc càng ngày càng lạ, bọn họ đều sợ đi họp.
Cho dù có họp, bọn họ cũng không dám tùy ý nói chuyện.
Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, liền quyết định duỗi tay lấy điện thoại.
Thôi vậy, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đã chủ động gọi điện thoại cho anh, anh sẽ thành toàn cho cô, nhận điện thoại của cô.
Chỉ là, tay anh vừa giơ ra được một nửa, chuông điện thoại đột nhiên ngừng kêu.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại rồi.
Mà Thời Dũng đứng phía sau Mạc Đình Kiên, nhìn động tác của Mạc Đình Kiên, trong lòng âm thầm kêu hỏng bét.
Quả nhiên, tay Mạc Đình Kiên vung lên được một nửa, ngay sau đó thu về, từ từ đứng lên, cầm bản kế hoạch trước mặt đập xuống, lạnh lùng nói: “Thứ này cũng có mặt mũi đưa cho tôi xem? Tự nhặt về làm lại đi.”
Anh nói xong, liền nổi giận quay người đi ra ngoài.
Thời Dũng vội vàng cầm điện thoại của Mạc Đình Kiên, đi theo Mạc Đình Kiên.
Vào văn phòng tổng giám đốc, bưng ly nước trên bàn làm việc uống sạch, kéo mở cà vạt, đi tới trước bàn làm việc.
Nhìn thì giống như đang tức giận, lại giống như đang sốt ruột.
Thời Dũng đứng ở một bên, lúc Mạc Đình Kiên dừng lại, Thời Dũng mới tiến lên, đem điện thoại đưa cho anh: “Cậu chủ, điện thoại của anh.”
Nhưng Mạc Đình Kiên đã nói đến đây rồi, anh cũng chỉ có thể đem điện thoại vứt vào sọt rác bên cạnh bàn.
Thời Dũng vứt điện thoại xong, nhìn Mạc Đình Kiên: “Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Mạc Đình Kiên phất phất tay, tỏ ý đi ra ngoài.
Sau khi Thời Dũng đi ra ngoài, Mạc Đình Kiên tháo cà vạt ra, ngồi xuống bàn làm việc phía sau.
Kết quả, anh mới ngồi xuống, điện thoại trong thùng rác, lại lần nữa vang lên.
Hạ Diệp Chi lại gọi điện tới rồi?
Mạc Đình Kiên trầm tư một lát, liền cong người nhặt điện thoại từ trong thùng rác lên.
Tên hiện thị trên màn hình không phải là “Người đàn bà da mặt dày.”
Mạc Đình Kiên đen mặt, nhận điện thoại: “Cố Tri Dân, cậu tốt nhất là có việc quan trọng tìm tôi, nếu không…..”
Lời phía sau anh không nói hết, chỉ cười lạnh một tiếng.
Nói chỉ một nửa, nghe càng dọa người hơn.
Cố Tri Dân không biết mình chọc đến chỗ nào của Mạc Đình Kiên.
Tình huống của Mạc Đình Kiên thay đổi thất thường, lần trước không dễ dàng gì mới đồng ý với anh, có thể tới nhà Mạc Đình Kiên ăn cơm uống rượu, kết quả vừa chớp mắt, Mạc Đình Kiên lại thế này rồi.
Nghĩ như vậy, Cố Tri Dân cũng bình thường lại.
Cố Tri Dân đi thẳng vào vấn đề: “Diệp Chi chuyển nhà rồi, nói muốn mời mọi người ăn cơm, đi không?”
Hạ Diệp Chi vừa rồi gọi điện thoại cho anh ấy, nói Mạc Đình Kiên không nhận điện thoại của cô, bảo anh gọi điện thoại thử, anh không ngờ rằng Mạc Đình Kiên thật sự nghe máy.
Dùng một từ rất phổ biến trên mạng mà nói, Mạc Đình Kiên bây giờ là đang tìm đường chết.
Diệp Chi? Gọi thân mật như vậy!
Mạc Đình Kiên lạnh lùng hỏi: “Cậu với Hạ Diệp Chi rất thân?”
Cố Tri Dân rất mẫn cảm nghe ra được ngữ khí của Mạc Đình Kiên không đúng, nói hết sức rõ ràng: “…….Không thân, vợ tôi thân với cô ấy.”
Mạc Đình Kiên cau mày: “Cậu từ lúc nào mà cũng kết hôn rồi?”
Cố Tri Dân cảm thấy, Mạc Đình Kiên là đang châm chọc anh.
Trước kia anh và Thẩm Lệ, nói không ra là chuyện gì, nhưng luôn cảm thấy ở giữa có gì đó.
Cố Tri Dân che ngực: “…….Chưa kết hôn, cái này không thể gọi một chút để thỏa mãn sao.”
Mạc Đình Kiên tiếp tục đâm dao vào ngực anh ta: “Kết hôn có gì tốt? Hạ Diệp Chi gần đây theo đuổi tôi không buông, muốn tái hợp với tôi.”