Trừ hành tây ra, những thứ khác Mạc Đình Kiên đều ăn, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, anh cũng không phải người kén ăn.
Người giúp việc nhà anh nhiều như vậy, đầu bếp cũng là chuyên nghiệp, Hạ Diệp Chi không cảm thấy tài nấu nướng của mình có bao nhiêu kinh người.
Nhưng cho dù là Mạc Đình Kiên của trước đây hay Mạc Đình Kiên của bây giờ, hình như đều rất thích đồ ăn mà cô nấu.
“Tại sao lại thích ăn cơm em nấu?” Hạ Diệp Chi nghĩ như thế, liền hỏi thành tiếng.
“Em đoán.” Hai từ đùa giỡn bình thường, nhưng Mạc Đình Kiên nói ra lại vô cùng chân thành.
Cái này đoán thế nào?
Hạ Diệp Chi lười đoán, đứng lên thu dọn chén đũa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã ăn, sau đó mới ngồi xuống trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên gắp thức ăn rất có quy luật, theo thứ tự, tất cả thức ăn đều gắp một đũa.
Cũng bởi vì như vậy, rất khó phân biệt được anh rốt cuộc thích ăn món nào.
Đúng là người đàn ông tâm tư thâm trầm.
Hạ Diệp Chi có chút vui vẻ, người đàn ông tâm tư thâm trầm này, ở trước mặt cô không hề như vậy.
Đột nhiên, người đàn ông ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn cô: “Có thể để cho anh ăn cơm không?”
“Hả?” Hạ Diệp Chi không biết tại sao đột nhiên anh lại nói như vậy.
“Cho dù em vô cùng mong đợi tối nay anh ở lại qua đêm, vậy cũng phải để anh ăn no trước, có đúng không?” Ba chữ cuối cùng, ngữ khí của anh rất nhẹ.
Ngữ khí nhẹ như vậy, vẻ mặt lại vô cùng chân thành.
Nếu nói Mạc Đình Kiên không có ý, đánh chết Hạ Diệp Chi cũng không tin.
Mạc Đình Kiên sau khi trêu chọc cô sẽ tìm thấy niềm vui từ cô sao?
Vì thế, mới luôn nói như vậy.
“Anh từ từ ăn đi.” Hạ Diệp Chi nói xong, đứng dậy, quay người trở về phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa “ầm” một cái, Mạc Đình Kiên mới bỏ đôi đũa trong tay xuống, nhìn về cái cửa đã đóng.
Anh phát hiện, Hạ Diệp Chi người phụ nữ muốn tái hợp với anh này, cũng khá thú vị.
Rốt cuộc thú vị chỗ nào, anh cũng không nói được.
Chính là muốn nói nhiều với cô hơn, cảm thấy cơm cô nấu rất ngon, cô tới tìm anh, anh liền nhịn không được muốn trêu đùa cô, cô không tới, anh lại có chút tức giận.
Anh cảm thấy, có thể là do Hạ Diệp Chi dây dưa với anh không buông, khiến anh cũng trở nên có chút không biết thế nào.
……
Hạ Diệp Chi ở trong phòng mình đi tới đi lui.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại của cô vang lên báo có tin nhắn.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại, mở tin nhắn ra đập vào mắt đầu tiên là một chuỗi các món ăn.
Cuối tin nhắn có một câu: “Thực đơn của tối mai, tám giờ anh qua.”
Nhớ kĩ lại, lúc cô và Mạc Đình Kiên mới bắt đầu quen nhau, hình như cũng là vì thích ăn món cô nấu, quan hệ của hai người mới từ từ xích lại.
Bất kể nói thế nào, đây cũng coi là một tín hiệu tốt.
Mạc Đình Kiên không bài xích cô, cô có kiên nhẫn cùng Mạc Đình Kiên từ từ quay lại như trước kia
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Hạ Diệp Chi cũng tốt hơn.
Cô trả lời lại Mạc Đình Kiên: “Không được phép đến trễ, nếu không em đem hết đồ ăn cho chó hoang ăn.”
Lúc này Mạc Đình Kiên vừa tới thang máy.
Nhận được tin nhắn của Hạ Diệp Chi, anh bật cười một tiếng.
Phụ nữ, đúng là kiểu cho chút thuốc nhuộm liền có thể mở một xưởng nhuộm.
Anh hiếm khi có tâm trạng trả lời Hạ Diệp Chi: “Em có thể thử.”
Hạ Diệp Chi nhận được tin nhắn của Mạc Đình Kiên, tưởng tượng lúc Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn này, là biểu cảm gì.
Nhất định là mặt không cảm xúc, dáng vẻ hờ hững.
Hạ Diệp Chi không có trả lời lại tin nhắn của Mạc Đình Kiên, bỏ điện thoại xuống mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy phòng bếp lộn xộn.
Phòng ăn và phòng khách liền nhau, phòng ăn sớm đã không còn người, chỉ còn lại chén đũa Mạc Đình Kiên dùng.
Chén và đũa để rất ngay ngắn, đó là thói quen đặc biệt của Mạc Đình Kiên.
Tối mai còn tới ăn cơm, còn gửi cả ‘thực đơn’ cho cô, đây là coi nhà của cô thành quán ăn sao?
Hạ Diệp Chi vừa ngâm nga hát vừa dọn chén đũa.
……
Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệp Chi bị Mạc Hạ đánh thức dậy.
Mạc Hạ ở ngoài gõ cửa: “Mẹ.”
Hạ Diệp Chi xem giờ, đã bảy giờ sáng rồi.
Tối qua cô nằm mơ, đến hơn nửa đêm, mới từ từ ngủ được.
“Mẹ tới đây.” Hạ Diệp Chi quay người xuống giường, đi mở cửa phòng.
Mạc Hạ nhìn đầu tóc bù xù của cô, đứng ở cửa, giọng nói nhỏ nhẹ: “Mẹ, đói…..”
“Lập tức làm bữa sáng cho bảo bối của mẹ có được hay không.” Hạ Diệp Chi ôm con bé, đi vào nhà vệ sinh: “Nhưng mà trước khi làm bữa sáng, chúng ta phải đánh răng rửa mặt.”
Hạ Diệp Chi rửa mặt cho Mạc Hạ xong, đưa cho con bé một hộp sữa chua, rồi mới đi làm bữa sáng.
Trán trứng, làm nóng một ít điểm tâm.
Lúc hai người ăn sáng, Mạc Hạ giống như nhớ tới gì đó, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: “Dì Lệ?”
Con bé vẫn còn nhớ Thẩm Lệ và Cố Tri Dân tối qua ở đây.