Tiêu Thanh Hà nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của Hạ Diệp Chi, ngượng ngùng nói: “Thật tốt khi con không hận. Mấy năm qua… con đã ở đâu? Có khỏe không?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy cô không có gì để nói với bà ta, nhưng Tiêu Thanh Hà rõ ràng không nghĩ như vậy, bà ta muốn nói chuyện với cô.
Hạ Diệp Chi nghe xong lời này mới cẩn thận đánh giá bà ta.
Tuy từ nhỏ Tiêu Thanh Hà không thương cô, nhưng cô lại ngoài ý muốn thừa hưởng ngoại hình của Tiêu Thanh Hà .
Tiêu Thanh Hà là một người đẹp. Ít nhất ba năm trước, bà là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt.
Tuy nhiên, Tiêu Thanh Hà trước mặt so với Tiêu Thanh Hà của ba năm trước thì già hơn nhiều. Nếp nhăn ở khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện, lưng hơi cong và cơ thể cũng không còn béo như lúc trước.
Hạ Diệp Chi đứng bất động đánh giá Tiêu Thanh Hà, thanh âm lãnh đạm nói: “Tôi khỏe. Còn bà thì sao?”
Sau khi nghe câu này, Tiêu Thanh Hà nghĩ Hạ Diệp Chi vẫn quan tâm đến bà ta.
Bà ta hết sức vui mừng, trên mặt nở một nụ cười, rồi lại lập tức lắc đầu: “Con sống tốt là được. Mẹ sống coi như cũng được.”
Coi như cũng được?
Ý nói chính là sống không tốt.
Nhìn cách ăn mặc và trạng thái tinh thần của Tiêu Thanh Hà, thực ra cũng có thể đoán được cuộc sống hiện tại của bà ta.
Trong ba năm qua, chắc chắn bà ta sống không được thoải mái.
Hạ Diệp Chi đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Thanh Hà.
Mỗi khi Tiêu Thanh Hà sống không như ý, hoặc lúc sống không tốt, sẽ nghĩ đến việc tìm Hạ Diệp Chi.
“Tôi muốn mua mấy thứ đồ, không có thời gian ôn chuyện với bà Hạ.” Hạ Diệp Chi nói xong cũng không cho Tiêu Thanh Hà cơ hội nói chuyện, liền xoay người đi chọn đồ.
Tuy nhiên, Tiêu Thanh Hà cũng không rời đi mà nhất định giữ khoảng cách đi theo sau cô.
Lúc Hạ Diệp Chi ngẫu nhiên quay lại, Tiêu Thanh Hà liền nở một nụ cười rụt rè với cô.
Điều này không giống với Tiêu Thanh Hà vài năm trước.
Trong lòng Hạ Diệp Chi có chút xúc động.
Nhưng chẳng mấy chốc, xúc động trong lòng cô lại yên tĩnh như cũ.
Bởi vì cô nghĩ về Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo hận cô như vậy, Tiêu Thanh Hà lại một mực thương yêu Hạ Hương Thảo.
Cô đã cho Tiêu Thanh Hà rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần Tiêu Thanh Hà đều lựa chọn vứt bỏ cô.
Cô nghi ngờ Tiêu Thanh Hà bị Hạ Hương Thảo xui khiến mới cố tình tiếp cận cô.
Loại chuyện giúp Hạ Hương Thảo hại cô, lúc trước Tiểu làm rất nhiều, cô cũng không lạ lẫm gì.
Càng nghĩ, trong lòng Hạ Diệp Chi càng lạnh hơn.
Cô nhanh chóng chọn những gì mình cần, thanh toán hóa đơn rồi ra khỏi siêu thị.
Khi Hạ Diệp Chi đến bãi đậu xe dưới lòng đất, lại nhìn thấy Tiêu Thanh Hà.
“Diệp Chi.” Tiêu Thanh Hà đứng cạnh xe cô, gọi tên cô.
Hạ Diệp Chi không cảm xúc nhìn bà ta: “Là Hạ Hương Thảo bảo bà tới phải không?”
Tiêu Thanh Hà sửng sốt một lúc rồi vội vàng phủ nhận: “Không phải, Hạ Hương thảo không liên quan gì đến mẹ. Là mẹ đã nhìn thấy tin tức của con nên mới biết con đã quay lại thành phố Hà Dương. Hôm nay mẹ cũng đến để mua đồ, không ngờ lại gặp con ở đây.”
Hạ Diệp Chi đã thất vọng với Tiêu Thanh Hà quá nhiều lần, vì vậy cô không tin lời bà ta nói.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra vịn cửa xe rồi nói: “Dù có phải Hạ Hương Thảo bảo bà đến đây hay không, bà chỉ cần biết rõ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa. Tôi cũng không có quan hệ gì với nhà họ Hạ.”
Nói xong, cô mở cửa, ngồi vào trong xe.
Ngay sau đó, Tiêu Thanh Hà bất ngờ ngăn cô lại, không dám tin nói: “Diệp Chi, sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu mẹ nói cho con biết, ba năm qua Hạ Hương Thảo đều hành hạ mẹ, con không cảm thấy tự trách chút nào sao? ”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Hương Thảo sẽ đem lòng thù hận cô mà hành hạ Tiêu Thanh Hà.
Dù sao quan hệ giữa cô và Tiêu Thanh Hà cũng không tốt, chuyện này Hạ Hương Thảo cũng biết.
Quan hệ của cô với Tiêu Thanh Hà không tốt, dù Hạ Hương Thảo có hành hạ Tiêu Thanh Hà, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến Hạ Diệp Chi. Hạ Hương Thảo có lẽ cũng hiểu rõ chuyện này.
Điều duy nhất có thể giải thích được chính là Hạ Hương Thảo bị chuyện của Trần Tuấn Tú kích thích. Chỉ cần người có quan hệ với Hạ Diệp Chi, cô ta đều muốn trả thù.
“Tự trách sao?” Hạ Diệp Chi cười nhạo một tiếng: “Đó chính là con gái từ nhỏ do bà thương yêu, cô ta đối xử với bà như vậy, bà không thấy hối hận sao?”
Cô cố tình nhấn mạnh hai từ “con gái”.
Sắc mặt của Tiêu Thanh Hà khẽ thay đổi: “Diệp Chi, trước đây con không như thế. Từ nhỏ con đã hiểu rõ tại sao mẹ lại tốt với Hương Thảo, con không phải không biết, huống hồ…”
“Được rồi.” Hạ Diệp Chi ngắt lời bà ta.
Lúc này, Tiêu Thanh Hà vẫn còn mở miệng gọi một tiếng “Hương Thảo”, chứng tỏ bà ta vẫn còn tình cảm với Hạ Hương Thảo.
Cô đã quen nghe Tiêu Thanh Hà lặp đi lặp lại những lý do đó.
“Vừa mở miệng ra đã hỏi tôi có tự trách hay không, vậy trong ba năm qua bà có bao giờ đi tìm tôi không? Bà chưa bao giờ coi tôi là con gái, dựa vào cái gì mà bà nghĩ tôi sẽ tự trách mình? Bây giờ tôi thấy vui còn không kịp đâu! Bà Hạ, bà đúng là không hiểu gì về tôi.”
Hạ Diệp Chi nói xong, vung tay Tiêu Thanh Hà ra, lên xe, nhanh chóng lái ô tô rời khỏi.
Tiêu Thanh Hà đứng tại chỗ nhìn Hạ Diệp Chi biến mất, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
………..
Lúc Hạ Diệp Chi ra ngoài đi mua đồ, tâm trạng không phải rất tốt, nhưng nó không đến mức tồi tệ.
Sau khi gặp Tiêu Thanh Hà, tâm trạng của cô đã hoàn toàn sa sút.
Cô cảm thấy không thoải mái. Chắc chắn do Tiêu Thanh Hà vẫn còn ảnh hưởng đối với cô.
Lúc Mạc Đình Kiên đến ăn tối liền để ý thấy sắc mặt của Hạ Diệp Chi không được tốt.
Anh tiện tay móc âu phục lên giá treo quần áo ở trên cửa và đi về phía bàn ăn.
Hạ Diệp Chi thấy anh đến, ánh mắt nhìn ra phía sau anh, chắc chắn anh chỉ tới một mình, Hạ Diệp Chi thắc mắc hỏi anh: “Mạc Hạ đâu?”