Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 474: CŨNG KHÔNG CÓ GÌ ĐẸP ĐẼ



Mạc Đình Kiên cầm lấy rượu trắng và khăn mặt của ống chú trở lại phòng.

Lúc anh tiến vào phòng, không biết Hạ Diệp Chi đã bò dậy từ lúc nào, cô mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường.

Bởi vì bị sốt nên sắc mặt của cô hơi đỏ lên, chân mày nhăn lại, trong ánh mắt đều là hơi nước mông lung.

Lúc Mạc Đình Kiên đi vào, cô nhíu mày mới có thể hơi híp mắt nhận ra là anh.

Chờ anh đến gần, Hạ Diệp Chi mới nói: “Anh đi đâu vậy?”

Giọng nói của cô hơi kéo dài, nghe có vẻ rất tội nghiệp.

Mạc Đình Kiên ngồi xuống mép giường, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh, anh rũ mí mắt xuống thì có thể nhìn thấy bắp đùi trơn bóng trắng như tuyết của cô.

Đúng là sốt đến hồ đồ rồi.

Mạc Đình Kiên kéo chăn qua che cô lại, lạnh lùng nói: “Nằm xuống.”

Hạ Diệp Chi bĩu môi, từ chối nói: “Không.”

Lúc này cô đã sốt đến độ tinh thần mơ hồ, nào quan tâm đến Mạc Đình Kiên đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng điệu của anh rất hung dữ, thế nên cô nhất định sẽ không làm theo.

Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô vài giây, giống như nhìn ra được ý nghĩ của cô, anh hơi hơi nhíu mày, giọng điệu hơi trở nên dịu dàng lại: “Cô nằm xuống đi.”

“Ồ.” Lần này Hạ Diệp Chi đúng là hết sức phối hợp.

Nhưng lúc này cô đã không còn trọng lượng, nghe xong lời của Mạc Đình Kiên nói, cô trực tiếp đổ sụp xuống.

May là Mạc Đình Kiên nhanh tay lẹ mắt chụp được cô.

Cô sốt đến cả người không còn sức lực, Mạc Đình Kiên đỡ vai cô dễ như trở bàn tay, sau đó anh đặt cô lên giường.

Anh đưa tay sờ trán của cô, nóng rực.

Mạc Đình Kiên vặn nắp rót một chút rượu ra, sau đó vặn lại.

Rượu trắng có thể giảm sốt vật lý, nhưng mỗi lần chỉ có thể dùng một ít mới tốt.

Mạc Đình Kiên đắp khăn lông ướt lên trán Hạ Diệp Chi, thay cô dịch lại góc chăn, sau đó xoay người xuống lầu.

Ống chú ôm con mèo ngồi trước cửa, trong tay cầm một tẩu thuốc rất dài, đúng lúc ông đang cho thuốc lá vào trong.

Ống chú hút loại thuốc lá trong nhà tự trồng, chưa qua gia công, mùi vị thuốc nồng đậm gay mũi.

Lông mày Mạc Đình Kiên không dấu vết hơi nhăn lại, anh bước tới ngồi xuống đối diện với ống chú.

Ống chú đưa tẩu thuốc cho anh hỏi:”Cậu hút một ngụm không?”

Mạc Đình Kiên hờ hững nói: “Cháu không hút.”

“Vợ của cậu sao rồi?” Dường như ống chú chỉ là thuận miệng nên sau khi rít một hơi thuốc lá, vô cùng hưởng thụ mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên không hề thay đổi: “Cô ấy không sao.”

“Ồ, các người là người thành phố tới nơi này làm gì?” Ống chú gõ tàn thuốc, giương mắt nhìn anh.

Mạc Đình Kiên trả lời vô cùng giản tiện: “Chúng cháu có việc.”

Đại khái ống chú cũng nhìn ra Mạc Đình Kiên là người không thích nói chuyện, nên ông cũng không hỏi nhiều, mà là bắt đầu quan sát Mạc Đình Kiên.

Người đàn ông trước mắt vóc dáng rất cao, mặt mày sâu sắc, khí khái hừng hực, bộ quần áo thô ráp mặc ở trên người cậu ta cũng che không được khí chất quý phái trên người cậu ta, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

*

Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là một mảnh tối tăm.

Cô trợn tròn mắt thích ứng một lúc, sau đó mới mơ hồ nhìn rõ ràng trang trí trong phòng.

Trên đỉnh đầu không phải là trần nhà mỗi khi cô thức dậy sẽ nhìn thấy mà là xà nhà bằng gỗ và ngói xanh.

Trong phòng cũng không có những vật trang trí khác, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài, cũng chỉ nhìn thấy một ngăn tủ giống như vậy, trong phòng còn tỏa ra mùi gỗ ẩm ướt.

Thức dậy và nằm trên giường một lát cô mới cảm nhận được trên trán của mình có khăn che kín.

Khăn mặt đã bị nhiệt độ trên người cô làm khô đến phân nửa.

Cô nhớ hình như là Mạc Đình Kiên đến tìm cô!

Đột nhiên Hạ Diệp Chi vươn mình ngồi dậy, đầu cô hơi choáng váng, cô chậm lại vài giây sau đó mới xuống giường đi ra cửa.

Khi cô vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cầu thang, dưới lầu truyền đến tiếng ống chú nói chuyện đứt quãng, trong đó còn chen lẫn giọng nói của một người đàn ông trẻ.

Hạ Diệp Chi đứng ở cửa nghe xong một lúc, phát hiện ống chú nói rất dài, người đàn ông mới trả lời một câu ngắn gọn.

Tuy chỉ trả lời rất ngắn gọn, nhưng Hạ Diệp Chi cũng nghe được đây là giọng nói của Mạc Đình Kiên.

Trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, sau đó đi xuống lầu.

Cô đi về phía trước hai bước mới ý thức được lúc này mình chỉ có mặc một cái áo sơ mi, thế là cô vội vàng trở về phòng, ở bên cửa tìm được công tắc mở điện trong phòng.

Cô bật công tác, nhưng trong phòng vẫn không có ánh đèn sáng lên.

Bị cúp điện.

Mấy ngày nay mưa lớn như thế, đất đá trôi nghiêm trọng, bị cúp điện cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đồ trong phòng vốn không nhiều, cô tìm tòi một hồi căn bản cũng không tìm thấy quần áo gì.

Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là trở lại trên giường, chờ Mạc Đình Kiên đi lên lầu.

Cũng may Mạc Đình Kiên cũng không khiến cô đợi quá lâu.

Cô trở về giường ngồi không lâu thì nghe thấy có tiếng chân người bước lên lầu.

Bước chân vững vàng chính là của Mạc Đình Kiên.

Đúng như dự đoán, một lúc sau, Mạc Đình Kiên đã đẩy cửa đi vào, trong tay anh cầm theo một ngón nến, tay khác cầm theo quần áo của Hạ Diệp Chi.

Ánh nến vàng cam chiếu sáng căn phòng tối tăm, Hạ Diệp Chi vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Đình Kiên.

Giọng điệu của cô vô cùng kinh ngạc mừng rỡ kêu lên một tiếng:”Mạc Đình Kiên!”

Mạc Đình Kiên không lên tiếng, cầm ngọn nến đi tới cạnh giường, để quần áo cầm trong tay đặt lên giường, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô.

Sau khi xác định trán của cô không nóng giống như trước nữa lúc này anh mới đứng dậy.

Lúc này Hạ Diệp Chi mới chú ý tới quần áo mặc trên người Mạc Đình Kiên.

Trên người anh mặc bộ đồ màu xanh quân đội, có phần giống quần áo của những người thập niên chín mươi, thoạt nhìn có cảm giác thời đại.

Nhưng Mạc Đình Kiên chính là Mạc Đình Kiên, cho dù có khoác một khối vải rách nhưng cả người anh vẫn tỏa ra khí chất quý phái.

Mạc Đình Kiên rũ mắt, thấy Hạ Diệp Chi nhìn mình đăm đăm, anh khẽ cau mày nói: “Mặc vào.”

Hạ Diệp Chi đưa tay lấy quần áo, cô ngửi thấy mùi khói thuốc lá, liền đoán được chắc chắn quần áo này là do Mạc Đình Kiên hong khô giúp cô.

Dù sao nơi những như thế này, cũng sẽ không có máy sấy quần áo.

Hạ Diệp Chi nhìn quần áo của mình, sau đó lại nhìn Mạc Đình Kiên nói:”Anh xoay qua chỗ khác đi.”

Mạc Đình Kiên nhíu mày nhìn cô: “Trước đó khi cô xin tôi giúp cô tắm rửa, cái gì tôi cũng nhìn thấy hết rồi.”

“…”

Lúc này, Mạc Đình Kiên lại bổ sung một câu: “Cũng không có gì đẹp đẽ.”

Hạ Diệp Chi mím mím môi, lườm anh một cái, vén chăn lên liền bắt đầu thay quần áo.

Mà Mạc Đình Kiên lại cứ nhìn chằm chằm cô thay quần áo, ngay cả ánh mắt cũng không tránh né.

Hạ Diệp Chi cảm thấy nhiệt độ của mình mới vừa hạ xuống đã lại tăng lên rồi.

Bị Mạc Đình Kiên nhìn kỹ cho đến khi cô thay quần áo xong, mặt cô đã nóng đến độ giống như bị lửa đốt.

Hạ Diệp Chi cảm thấy mặc kệ trí nhớ của một người xảy ra thay đổi gì, lúc không biết xấu hổ vẫn là không biết xấu hổ.

Cô vươn mình xuống giường, khiêu khích nhìn anh: “Anh nhìn là phải chịu trách nhiệm.”

Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng tiếng: “Bởi vì cô nên bây giờ tôi mới bị nhốt ở nơi như thế này. Có phải cô cũng nên chịu trách nhiệm với tôi không? Cô biết tôi bị nhốt ở đây thêm một ngày, Mạc thị sẽ có bao nhiêu công việc chất đống hay không?”

Sự cảm động trong lòng Hạ Diệp Chi trong nháy mắt đã bị lời nói của anh giội mất.

Cô cắn răng, giọng điệu cũng không tốt lắm:”Vậy anh đừng tới? Tại sao anh lại muốn tới?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.