Sau khi anh ngồi xuống, thấy Hạ Diệp Chi đang nhìn anh đến ngớ ngẩn cũng không nói gì, liền cúi đầu ăn cơm.
Hạ Diệp Chi trầm mặc nhìn chằm chằm anh, thật lâu mới cầm đũa.
Trong cả quá trình ăn cơm, cô chăm chú quan sát Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên giống như không cảm giác được gì, cúi đầu ăn cơm, cũng không thèm nhìn cô.
Đến khi cơm nước xong, anh mới có động tác.
Anh đứng dậy, không nhanh không chậm nói: “Tôi về trước, ngày mai tới đón Mạc Mạc.”
Hạ Diệp Chi ngẩn người, gật đầu: “được.”
Anh lại quay đầu nhìn Mạc Hạ: “Mạc Mac, ba về nhé.”
Mạc Hạ vẫn còn đang chiến đấu cùng với cái đùi gà, nghe Mạc Đình Kiên kêu tên bé, nhìn cũng không nhìn anh, chỉ hàm hồ đáp: “Bái bai.”
Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh đi, Hạ Diệp Chi trầm tư một lúc, mãi đến khi Mạc Hạ kéo kéo tay cô: “Mẹ, con có thể xem phim hoạt hình không?”
Bây giờ Mạc Hạ nói chuyện vô cùng rõ ràng.
Cái này làm cho Hạ Diệp Chi nhớ lại lúc mới bắt đầu gặp Mạc Hạ, mặc dù cô bé nói rất rõ ràng, nhưng chính là cực ít nói.
Con nít vẫn phải có người lớn ở bên cạnh nói chuyện cùng, học nói cũng rất nhanh.
“Có thể chứ.” Hạ Diệp Chi đứng dậy, dắt tay cô bé đến ngồi trên ghế sa lon.
Cô giúp Mạc Hạ mở ti vi: “Mẹ đi rửa chén, con ngồi xem một lát, đợi mẹ rửa chén xong, mẹ tắm cho con nhé.”
“Ừ.” Sự chú ý của Mạc Hạ đã bị phim hoạt hình câu đi, đôi mắt cũng đã dán trên màn hình ti vi.
Hạ Diệp Chi sờ sờ đầu bé, đi vào phòng bếp.
Chờ lúc cô thu dọn xong trong bếp, đi ra đã thấy Mạc Hạ đã nghiêng người ngủ trên sa lon.
Ngày thường vào thời gian này, Mạc Hạ đã ngủ rồi, bé cũng đã sớm mệt mỏi.
Hạ Diệp Chi ôm bé vào phòng, giúp bé cởi quần áo, xoa xoa mặt bé, để bé ngủ tiếp.
…..
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi thức dậy nấu cháo, chưng khoai lang đỏ.
Khoai lang đỏ là từ chỗ ông chú kia đem về, trái không lớn, da bóng loáng, đem làm bữa sáng cũng không tồi.
Sau khi đem khoai lang đỏ hấp lên, cô xuống lầu mua bánh bao.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà không nhiều, chí có thể húp cháo và ăn một ít bánh bao.
Lúc cô ra tới của, đã nhìn thấy ở bãi đậu xe có một xe rất quen mắt.
Hạ Diệp Chi đến gần một chút, chắc chắn đó là biển số xe của Mạc Đình Kiên.
Một khắc sau, Mạc Đình Kiên mở cửa bước xuống.
Anh từ trong vị trí lái đi ra, chứng tỏ rằng anh lái xe tới.
Ngày hôm qua lúc anh bảo sẽ tới đón Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi còn cho rằng anh nói buổi tối tới đón, không nghĩ rằng đến sớm như vậy.
Mạc Đình Kiên rõ ràng cũng thấy cô, khóa xe xong anh sải bước tới chỗ cô.
“Cô đi đâu vậy?”
“Đi mua bánh bao.”Hạ Diệp Chi chỉ chỉ ngoài cổng tiểu khu.
Ngay sau đó, Hạ Diệp Chi lại hỏi: “Sao anh tới sớm vậy?”
Mạc Đình Kiên cầm chìa khóa trên tay, rũ mắt nói: “Tôi cũng chưa ăn sáng.”
“A?”Chưa ăn sáng đã tới, có cần gấp thế không?
Mạc Đình Kiên cũng không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Diệp Chi, hướng về phái cổng tiểu khu đi ra: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”Hạ Diệp Chi đuổi kịp, bị Mạc Đình Kiên làm cho có chút khó hiểu.
Mạc Đình Kiên quay đầu, khẽ chau mày: “Không phải muốn đi mua bánh bao?”
Hóa ra lúc nãy anh nói chưa ăn sáng, là vì muốn đi mua bánh bao với cô.
Hạ Diệp Chi đi về phái trước hai bước, lại cảm thấy không đúng lắm.
Bây giờ Mạc Đình Kiên lại nguyện ý ăn bánh bao trong nhà hàng, một nhân dân tệ một cái bánh bao.
Bắt đầu từ hôm qua, cô đã cảm thấy Mạc Đình Kiên có vấn đề, bây giờ nhìn lại cũng không phải cảm giác của cô sai.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Đình Kiên, đi chậm lại.
Cửa hàng bánh bao ngay trước cổng tiểu khu, đã có người xếp hàng.
Mạc Đình Kiên cao to đứng đó, nhìn vô cùng nổi bật.
Anh nhìn chằm chằm bảng thực đơn trên tường một lát, rồi gia nhập vào đoàn xếp hàng.
Mạc Đình Kiên xếp hàng mua bánh bao thật là hiến thấy.
Lúc Hạ Diệp Chi tới, cũng vừa tới lượt Mạc Đình Kiên.
Ông chủ hình như nhận ra Mạc Đình Kiên, giọng có chút sợ hãi: “Tiên sinh, ngài ăn bánh bao vị gì? “
Giọng Mạc Đình Kiên lạnh lẽo nói: “Mỗi vị lấy hai cái.”
Ông chủ sửng sốt hỏi: “Có mấy người ăn vậy?”
Cửa hàng bánh bao của nhà này đã mở mười mấy năm, bánh bao cũng có mười mấy vị.
Hạ Diệp Chi liền vội vàng đi tới: “Xin lỗi, anh ấy chỉ nói đùa thôi, hai cái bánh lúa mạch, hai cái bánh bao, một cái có cải trắng và một cái có nấm hương…”
Hạ Diệp Chi nói xong vị của cô cùng Mạc Hạ muốn ăn, lại quay đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh ăn vị nào?”
Mạc Đình Kiên sắc mặt bình tĩnh: “Đều ăn được cả.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, liền quyết định thay Mạc Đình Kiên: “Vậy cho thêm hai cái bánh bao, một cái cải trắng, một có nấm hương.”
Ông chủ bỏ bánh bao vào trong túi, Hạ Diệp Chi đang muốn đưa tay cầm, liền phát hiện Mạc Đình Kiên đã bước lên trước duỗi tay nhận lấy.
Hạ Diệp Chi ngạc nhiên nhìn anh một chút, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Có chút đói.”
“…A”Hạ Diệp Chi không quá tin lời anh nói.
Trong lòng nhớ Mạc Hạ còn ngủ trong nhà, lúc trở về Hạ Diệp Chi liền đi nhanh hơn một chút.
Cô đi trước, Mạc Đình Kiên xách bánh bao đi phía sau cô.
Trong thang máy, Hạ Diệp Chi nhìn hai bóng người phản chiếu trên tường, có chút xuất thần nghĩ, nhìn rất giống đôi vợ chồng già cuối tuần ra ngoài tản bộ, sau đó mua bánh bao về ăn sáng.
Nhung tiếc là giữa cô và Mạc Đình Kiên, bây giờ sẽ không có chuyện như vậy.
Lúc Hạ Diệp Chi trở về, Mạc Hạ đã rời giường, đứng trước cửa phòng bếp gọi mẹ.
Trước kia lúc Mạc Hạ ở cùng cô, lúc Mạc Hạ thức dậy, Hạ Diệp Chi đều đang ở trong bếp làm bữa sáng, nên Mạc Hạ mới theo thói quen tìm cô trong bếp.
“Hạ Hạ tỉnh rồi sao.” Hạ Diệp Chi vội vàng thay giày: “Mẹ vừa mới ra ngoài mua bánh bao, bây giờ chúng ta rửa mặt, rồi cùng ăn sáng nhé.”