Tiêu Sở Hà nghe thấy từ “chị dâu” thì sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống, bà ta lạnh lùng nhìn Mộc Tương Tương.
Mộc Tương Tương khẽ cắn môi, tên “Mộ Gia Thần” này muốn hại chết cô sao?
Tiêu Sở Hà kéo Mộc Tương Tương vào phòng khách trong biệt thự, sau đó bà ta lạnh lùng hất tay cô ra.
Sắc mặt bà ta xanh mét nhìn Mộc Tương Tương: “Người đàn ông vừa nãy gọi mày là chị dâu có phải là em họ của Mộ Đình Hy không?”.
Mộc Tương Tương gật đầu một cái: “Phải”.
“Chát!”.
Tiêu Sở Hà đột nhiên tát vào mặt cô, bà ta ra tay mạnh đến nỗi Mộc Tương Tương cảm thấy ù hết cả tai.
“Mày có biết xấu hổ hay không, vừa mới kết hôn đã có quan hệ mờ ám với em họ của chồng, mày muốn hại chết ai hả! Mày muốn chết thì cũng đừng kéo nhà họ Mộc theo cùng!”.
Mộc Tương Tương rũ xuống mi mắt, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt tê dại vì đau, sau đó lạnh lùng nhìn Tiêu Sở Hà: “Tại sao mẹ không hỏi là con có tự nguyện hay không?”.
Lần nào cũng như vậy, vừa xảy ra chuyện thì lập tức mắng chửi cô, bà ta chưa bao giờ hỏi cô nguyên nhân là gì.
“Giữa một người khuôn mặt bị hủy hoại và một người đàn ông sức khỏe bình thường, ai cũng biết nên chọn thế nào. Đêm qua cô ở cùng người ‘em họ’ này phải không?”.
Giọng nói nữ tính của một cô gái vang lên từ phía cầu thang, giọng nói này nhẹ nhàng mềm mại nhưng cũng đầy ác ý.
Tiêu Sở Hà vừa nhìn thấy Mộc Uyển Kỳ đi xuống thì vội vàng chạy đến đón, bà taquan tâm hỏi: “Uyển Kỳ, con đã thấy đỡ hơn chưa?”.
“Mẹ, con đỡ hơn nhiều rồi”, Mộc Uyển Kỳ dịu dàng cười với Tiêu Sở Hà, sau đó cô ta đi đến bên Mộc Tương Tương: “Tương Tương, mặc dù tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng cô cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Mộc một chút, bớt làm mấy việc đó lại”.
Lúc nãy cô ta ở trên lầu nhìn qua cửa sổ đã thấy Mộc Tương Tương và một người đàn ông đang hôn nhau trong xe. Cô ta thật sự không ngờ một người vừa ngu xuẩn vừa xấu xí như Mộc Tương Tương còn có khả năng quyến rũ đàn ông.
Sau khi nói xong thì cô ta quay đầu nhìn Tiêu Sở Hà, sau đó nũng nịu hỏi: “Mẹ, con nói có đúng không?”.
Tiêu Sở Hà nhoẻn miệng cười: “Uyển Kỳ nói đương nhiên là đúng rồi”.
Mộc Tương Tương siết chặt tay, cô mím chặt môi không nói một lời.
Người không biết chuyện có lẽ sẽ cho rằng Mộc Uyển Kỳ và Tiêu Sở Hà mới là mẹ con ruột thịt đấy.
Bao nhiêu năm nay vì có thể đứng vững chân trong nhà họ Mộc, Tiêu Sở Hà đã dùng mọi cách để lấy lòng người nhà họ Mộc, còn đứa con gái ruột thịt là cô thì chẳng khác nào con ghẻ.
Nụ cười trên mặt Tiêu Sở Hà biến mất, bà ta nghiêm túc nhìn Mộc Tương Tương: “Tương Tương, nếu con đã gả vào nhà họ Mộ thì phải biết rõ bổn phận của mình, đừng khiến nhà họ Mộc phải mất mặt”.
Mộc Tương Tương khép hờ mắt để che đi sự trào phúng, giọng điệu cô bình thản: “Hai người đúng là đã nhắc nhở tôi, nếu một ngày nào đó tôi cảm thấy không vui rồi làm ra một số chuyện kì lạ, không biết lúc đó nhà họ Mộ có giận chó đánh mèo sang cả nhà họ Mộc không”.
Mộc Uyển Kỳ không ngờ một người luôn nhẫn nhục chịu đựng như Mộc Tương Tương sẽ nói ra lời này, cô ta nhíu mày nói: “Cô có ý gì?”.
“Ý trên mặt chữ đó”, Mộc Tương Tương ngẩng đầu, đôi mắt cô vẫn trống rỗng đờ đẫn như thường ngày.
Bọn họ nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục giống một người giúp việc mặc kệ bọn họ tùy tiện mắng chửi sao?
Lúc trước là do cô vẫn còn có chút kỳ vọng với Tiêu Sở Hà, nhưng từ khi bà ta ép cô gả vào nhà họ Mộ thay chị gái, thì chút kỳ vọng đó cũng đã biến mất rồi.
“Cô!”.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộc Uyển Kỳ dạy đời Mộc Tương Tương, nhưng lại là lần đầu Mộc Tương Tương phản kháng lại.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Mộc Tương Tương, sau đó quay lại nói với Tiêu Sở Hà: “Mẹ, con tốt bụng khuyên Tương Tương, tại sao con bé lại có thể nói như vậy chứ!”.
Đương nhiên là Tiêu Sở Hà nghe thấy sự uy hiếp trong lời nói của Mộc Tương Tương, nhưng trước kia cho dù bà ta làm gì thì Mộc Tương Tương cũng sẽ thỏa hiệp, nên bà ta vẫn cố tỏ ra cứng rắn nói: “Tương Tương, mau xin lỗi chị con đi”.