Đôi mắt Mạc Đình Kiên vốn đã đen như mực, lúc này càng tối hơn, nhìn Lưu Chiến Hằng bằng nửa con mắt: “Người của tôi, bản thân tôi không chiếm hữu, chẳng lẽ muốn chắp tay nhường cho người khác sao?”
Lưu Chiến Hằng hơi sửng sốt, sau đó cười ra tiếng: “Ngài Mạc nói rất có đạo lý, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi ra ngoài trước, bên ngoài còn có người đang đợi tôi.”
Mạc Đình Kiên biết anh ta cố ý nói như vậy. Anh ta nói “có người đang đợi” lại không phải là nói Hạ Diệp Chi đang đợi anh ta sao.
Mạc Đình Kiên chưa bao giờ là người lương thiện, Lưu Chiến Hằng nói cũng đã nói đến mức này, nếu Mạc Đình Kiên còn khách sáo với anh ta, vậy anh không phải là Mạc Đình Kiên nữa.
“Vậy hãy để cho cô ấy chờ đi.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Lưu Chiến Hằng vốn đang không hiểu ý của Mạc Đình Kiên.
Nhưng trong phút chốc, sau khi bên ngoài có mấy vệ sĩ bước vào, Lưu Chiến Hằng đã hiểu rõ ý của Mạc Đình Kiên.
Ý rất rõ ràng, Mạc Đình Kiên định để cho vệ sĩ canh giữ anh ta, không cho anh ra ngoài.
Lưu Chiến Hằng cảm thấy mình vẫn nghĩ quá tốt về người đàn ông Mạc Đình Kiên này rồi.
Vẻ tươi cười trên mặt anh ta hiếm có một lần không duy trì được.
“Mạc Đình Kiên, anh cũng không nói đạo lý với Diệp Chi như thế sao?” Làm gì có ai tùy tiện nhốt người khác lại chứ?
Mạc Đình Kiên dứt khoát xem nhẹ lời anh ta nói, căn dặn vệ sĩ: “Sau khi bữa tiệc tối kết thúc thì đưa ngài Lưu về.”
Sau đó, Mạc Đình Kiên đút hai tay vào trong túi quần, chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, vệ sĩ với vẻ mặt vô cảm nói với Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu, làm phiền ngài giao điện thoại ra.”
Lưu Chiến Hằng: “…”
Mạc Đình Kiên ngược lại đã suy nghĩ rất chu đáo.
Lưu Chiến Hằng hít sâu một hơi và giao điện thoại cho vệ sĩ.
Vệ sĩ dựa theo căn dặn của Mạc Đình Kiên trước đó, tìm được số điện thoại của Hạ Diệp Chi và soạn một tin nhắn gửi qua.
Lưu Chiến Hằng thấy thế thì khẽ nhíu mày: “Anh gửi gì vậy?”
Vệ sĩ liếc nhìn anh nhưng không nói lời nào, cũng không trả điện thoại lại cho anh.
Lưu Chiến Hằng siết chặt nắm đấm, sau đó lại thả ra.
…
Hạ Diệp Chi cảm giác điện thoại trong xách tay rung lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Lưu Chiến Hằng gửi tin nhắn cho cô.
“Tôi có việc nên đi trước.”
Sáu chữ rất đơn giản, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào mấy chữ này một lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía lối vào phòng tiệc.
Vừa lúc cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi vào trong phòng tiệc, phía sau thật sự không có bóng dáng của Lưu Chiến Hằng.
Thẩm Lệ cũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên, lên tiếng hỏi Hạ Diệp Chi: “Bác sĩ Lưu đâu?”
“Anh ấy nói có việc nên đi về trước.” Hạ Diệp Chi nói mà không quay đầu lại.
Giọng điệu Thẩm Lệ lười biếng nói: “Có chuyện gì mà phải vội vàng như vậy chứ? Cũng không nói tiếng nào đã đi rồi.”
Mạc Đình Kiên không hề nhìn về phía bên này, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Phong.
Hạ Diệp Chi cúi đầu, tìm trong điện thoại số của Lưu Chiến Hằng và bấm số gọi cho anh.
Nhưng cuộc gọi vừa kết nối đã bị ngắt.
Sau đó, cô lại nhận được tin nhắn: “Tôi đang lái xe.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Mạc Đình Kiên một lúc, sau đó rũ mắt xuống suy nghĩ.
Nếu Mạc Đình Kiên thật sự muốn làm gì đó với Lưu Chiến Hằng, cũng sẽ không dẫn Lưu Chiến Hằng đi ngay trước mặt cô.
Có lẽ Lưu Chiến Hằng thật sự có việc.
Có thể bởi vì có Tô Miên ở đây, cơ bản không có người phụ nữ tới gần Mạc Đình Kiên.
Những người có mặt hôm nay cơ bản đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng bối cảnh và gia thế của Tô Miên tốt hơn những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh kia, tất nhiên không ai sẽ chủ động đi đắc tội cô ta.
“Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.” Hạ Diệp Chi bỏ điện thoại vào trong túi và đứng dậy.
“Mới vậy đã đi sao?” Thẩm Lệ không muốn đi lắm, còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt thêm một lát nữa.
Hạ Diệp Chi liếc nhanh về phía Mạc Đình Kiên, sau đó thu hồi lại tầm mắt: “Tớ sợ Cố Tri Dân không quản được Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi vừa dứt lời đã nghe bên cạnh có người nói: “Đó là con nhà ai vậy?”
“Trông cô bé thật đáng yêu.”
Hạ Diệp Chi đang muốn quay đầu nhìn, đã nghe được một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên.
“Mẹ!”
Là giọng nói của Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi quay đầu liền nhìn thấy Mạc Hạ đang đứng trong đám người nhìn xung quanh.
“Hạ Hạ!” Hạ Diệp Chi khẽ gọi một tiếng nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lại đi về phía cô bé.
Nhưng có người còn nhanh hơn cô, đã đi tới trước mặt Mạc Hạ, đồng thời bế cô bé lên trước.
Tô Miên bế lấy Mạc Hạ, khẽ xoa đầu cô bé và dịu dàng hỏi: “Sao Hạ Hạ cũng tới vậy?”
Mạc Hạ ngây người nhìn Tô Miên, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Sau đó cô bé lại bắt đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ thấy thế, vô thức mắng ra tiếng: “Tô Miên quả thật không biết xấu hổ!”
Giọng cô ấy không tính là nhỏ, làm những người khác đứng lên bên cạnh chú ý.
Nhưng bây giờ Thẩm Lệ làm gì để ý được chuyện này nữa, cô ấy đen mặt, nghiến răng thầm kêu một tiếng “Cố Tri Dân”!
Xem cô ấy về sẽ trừng trị Cố Tri Dân thế nào.
Tô Miên khẽ vỗ về Mạc Hạ, che tầm mắt của cô bé, không cho cô bé nhìn thấy Hạ Diệp Chi. Cô ta vừa dụ dỗ cô bé, vừa bế Mạc Hạ bước nhanh về phía Mạc Đình Kiên.
Trên bữa tiệc, giữa một đám những khuôn mặt xa lạ lại không tìm được Hạ Diệp Chi, Mạc Hạ có chút ấn tượng với Tô Miên nên vô thức tin Tô Miên.
Hạ Diệp Chi siết chặt hai tay đứng tại chỗ, vẻ mặt trầm xuống.
Trong lòng Thẩm Lệ mắng Cố Tri Dân làm việc không đáng tin, lên tiếng hỏi dò: “Tớ qua cướp về giúp cậu nhé?”
Khi Mạc Đình Kiên nhìn thấy Mạc Hạ đã đứng dậy đi nhanh về phía Tô Miên.
Lúc này, anh vừa vặn đón lấy Mạc Hạ từ trong tay Tô Miên.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên cũng trầm xuống giống như vẻ mặt Hạ Diệp Chi vậy. Anh bế Mạc Hạ qua, lại nhẹ nhàng ấn đầu cô bé xuống, để cho cô bé vùi mặt vào trong ngực mình.
Những người ở chỗ này thấy vậy, cũng suýt nữa thì rơi tròng mắt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vừa nãy đứa trẻ kia gọi Tô Miên là mẹ à?”
“Không ngờ tin tức ầm ĩ lúc trước lại là thật! Bọn họ thật sự có cả con rồi…”
Những người này xì xào bàn tán về Mạc Hạ, còn có người còn nhìn về phía Hạ Diệp Chi với ánh mắt đồng tình.
Tất cả mọi người cảm thấy Hạ Diệp Chi còn muốn quay lại với Mạc Đình Kiên, vì hợp lại với Mạc Đình Kiên mà đã bất chấp thủ đoạn rồi.
Bây giờ Mạc Đình Kiên không chỉ “thừa nhận” Tô Miên, thậm chí còn ‘có con” với Tô Miên nữa.
Mà Hạ Diệp Chi – người vợ cũ một lòng muốn quay lại, thoạt nhìn có vẻ thật đáng thương.
Thậm chí còn có người cố ý đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi để nhìn cô.
Hạ Diệp Chi khẽ cong môi lên, cười lạnh một tiếng: “Đi thôi.”
Cô nói xong liền kéo Thẩm Lệ đi ra ngoài.
Thẩm Lệ la hét: “Lại đi như thế sao? Bây giờ tớ muốn đi đánh cho Tô Miên một trận.”
Bây giờ cô cảm thấy Tô Miên còn muốn buồn nôn hơn cả Hạ Hương Thảo nữa.
Hạ Diệp Chi nói mà không quay đầu lại: “Không vội.”
“???” Thẩm Lệ chấn động nói: “Tớ có thể hiểu là cậu cũng đồng ý đi đánh Tô Miên với tớ sao?”
Trong mắt Hạ Diệp Chi hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Phần lớn những người không biết chừng mực, cuối cùng đều sẽ phải tự làm tự chịu.”