Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 519: MUỐN GẶP ANH ẤY MỘT LẦN THẬT LÀ KHÓ QUÁ



Hạ Diệp Chi một bộ bừng tỉnh, chợt nhận ra:” Còn phải hẹn trước sao?”

“Đúng vậy.” Cô gái quầy lễ tân vẫn mỉm cười như trước, nhưng trong mắt còn có chút khinh thường.

Hạ Diệp Chi là có thể hiểu bọn họ, dù sao trong lòng của họ, Hạ Diệp Chi chính là người vợ trước vẫn muốn tái hợp với Mạc Đình Kiên.

Huống hồ, bây giờ Mạc Đình Kiên đã có ” Vị hôn thê ‘ là Tô Miên , cùng với “con gái của vị hôn thê sinh “, Hạ Diệp Chi còn quấn quít chặt lấy như thế.

Người ở bên ngoài xem ra, Hạ Diệp Chi hiện tại ở vào một cục diện xấu hổ lại hoàn toàn không làm chủ được như thế.

Hạ Diệp Chi làm bộ không nhìn thấy sự phiền chán của bọn họ, tiếp tục hỏi: ” Nếu hẹn trước, phải bao lâu mới có thể gặp anh ấy?”

Nhân viên lễ tân trong giọng nói không che giấu nụ cười trên nỗi đau của người khác chút nào: ” Lịch của Tổng Giám đốc đã xếp tới năm sau, nếu như bây giờ cô hẹn trước , hẳn là nửa năm sau có thể gặp anh ấy.”

Nửa năm sau ‘ là’ có thể nhìn thấy anh.

Giọng điệu này nghe, nửa năm nói đến giống như là nửa ngày vậy.

“Phải lâu như vậy sao … …” Hạ Diệp Chi ngữ khí hơi xúc động, cô vẫn luôn biết Mạc Đình Kiên bề bộn nhiều việc, nhưng không nghĩ tới anh sẽ bận tới như vậy.

Nhân viên lễ tân lại thêm một câu: ” Đúng vậy, nhưng là nửa năm sau, cô cũng không nhất định có thể hẹn trước được.”

“Muốn gặp anh ấy một lần thật đúng là khó mà.” Hạ Diệp Chi mặt lộ vẻ mất mát nói.

Thời Dũng dừng xe xong từ bên ngoài tiến đến, vừa vặn chỉ nghe thấy Hạ Diệp Chi câu nói này.

Anh nheo mắt, trực giác mách bảo bà cô này là này muốn gây sự.

Anh vừa muốn tiến lên, Hạ Diệp Chi giống như có cảm giác, quay đầu nhìn anh một chút, đưa cho anh một ánh mắt ‘Không cần phải để ý‘ .

Thời Dũng đành phải làm bộ không nhìn thấy Hạ Diệp Chi, lại lui ra ngoài.

Nhân viên lễ tân cũng không có chú ý tới Thời Dũng tiến đến lại đi ra ngoài.

” Dù sao Tổng Giám đốc của chúng tôi không phải người bình thường.” Nhân viên lễ tân cùng Hạ Diệp Chi nói như thế, đã có chút không kiên nhẫn: ” Cô Hạ, cô cuối cùng muốn hẹn trước hay không?”

Hạ Diệp Chi ra vẻ kinh ngạc nói: ” Hóa ra cô thật có biết tôi?”

” Hiện tại toàn bộ thành phố Hà Dương người không biết cô Hạ đây, cũng thật hiếm thấy đó.” Nhân viên lễ tân cũng không muốn giả vờ giừ nữa.

“Vậy sao?” Hạ Diệp Chi nở nụ cười: ” Các cô làm việc đi , tôi sẽ không quấy rầy các cô nữa.”

“Cô Hạ cô đây là không có hẹn trước đúng không?”

“Không cần , tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy.” Hạ Diệp Chi nói xong, còn cười với nhân viên lễ tân, xoay người đi ghế sofa bên cạnh ngồi, gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.

Lễ tân căn bản không để ý đến lời nói của Hạ Diệp Chi, chờ Hạ Diệp Chi quay người đi, còn nhỏ giọng bàn luận về cô.

“Thật chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy!”

“Đã lên tin tức hết rồi, cô ta còn dám tới tìm Tổng Giám đốc của chúng ta, cũng không biết cô ta lấy mặt mũi ở đâu ra nữa!”

“Đúng đấy, Tổng Giám đốc của chúng ta có cả con gái rồi, cô ta còn không hết hi vọng!”

” Phá hoại tình cảm của người khác … …”

Hạ Diệp Chi hơi hơi nghiêng lỗ tai, tất cả đều nghe hết.

Hóa ra bây giờ những người này đều đánh giá, bình phẩm về cô như thế.

Hạ Diệp Chi cười một tiếng, không để ý chút nào.

Cô tìm cái chỗ ngồi xuống, gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.

Điện thoại vang hai tiếng liền được kết nối.

Mạc Đình Kiên vừa nhận điện thoại, lại hỏi: ” Làm sao ?”

Tựa như anh mỗi lần nhận điện thoại của cô, đều sẽ hỏi trước một câu ” Làm sao ” ” Xảy ra chuyện gì ” như vậy.

“Em đang ở dưới sảnh Mạc thị, muốn gặp cậu chủ họ Mạc đấy thật đúng là quá khó, lịch hẹn đều phải xếp tới nửa năm sau, muốn hẹn trước đều hẹn không được, vậy phải làm sao bây giờ nhỉ?”

trong giọng nói Hạ Diệp Chi đầy trào phúng, Mạc Đình Kiên nghe ra được.

Ngay cả ngữ khí của mình cũng không thay đổi một chút nào, hỏi cô: “Thời Dũng đâu? Cậu ta đi đâu rồi?”

“Em là tới tìm anh, anh hỏi cậu ta làm cái gì?”

Mạc Đình Kiên lần này mới xác định, Hạ Diệp Chi đây là muốn anh xuống dưới tiếp cô.

Mặc dù không biết Hạ Diệp Chi lại muốn làm gì, nhưng cô muốn đến tìm anh, muốn để anh tự mình xuống dưới đón cô, anh liền tự mình xuống dưới.

” Chờ tôi mấy phút.”

Câu thoại Mạc Đình Kiên rơi xuống, Hạ Diệp Chi chỉ nghe thấy đầu kia vang lên âm thanh kéo ghế dựa ra.

Hạ Diệp Chi biết, Mạc Đình Kiên đây là xuống tới tiếp mình.

Đồng ý dễ dàng như vậy, thật đúng là không có chú ý tứ nào.

Hạ Diệp Chi cúp điện thoại di động, buồn bực ngán ngẩm đánh giá chung quanh.

Mạc Đình Kiên nói mấy phút, Hạ Diệp Chi ngược lại thật sự là chỉ chờ mấy phút, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên từ thang máy bên kia đi ra đến nơi.

Hạ Diệp Chi một mực chú ý đến cửa thang máy kia bên cạnh, cho nên Mạc Đình Kiên vừa ra tới, cô có thể nhìn thấy anh ngay.

Mạc Đình Kiên cũng liếc thấy cô cô. Sau khi anh nhìn thấy cô, liền bước chân dài hơn, nhanh chân đi tới phía cô.

Hạ Diệp Chi khoanh tay, không có biểu cảm gì nhìn anh.

Trên mặt Mạc Đình Kiên cũng không có biểu cảm gì, dò xét trên dưới cô một chút, đưa tay dắt cô: “Tới đây một mình?”

Hạ Diệp Chi vô ý thức tránh né một chút, nhưng vẫn bị Mạc Đình Kiên cầm tay.

Anh kéo Hạ Diệp Chi lên, liền nắm tay cô đi về phía cửa thang máy.

Mấy người lễ tân đứng một bên thấy thế, chấn kinh đến mức tròng mắt đều sắp rơi ra.

Hạ Diệp Chi giống như còn chê bọn họ nhận kích thích không đủ lớn, quay đầu nhìn về bọn họ phất phất tay: “Tôi đi lên trước, làm việc cho tốt nhé.” Mấy người quầy lễ tân đồng thời lộ ra một nụ cười cứng ngắc, đặc biệt là cô gái lễ tân vừa nãy tiếp chuyện Hạ Diệp Chi, cười đến giống như là muốn khóc.

Tiến vào thang máy, Mạc Đình Kiên mới hỏi cô: ” Bọn họ làm khó dễ em sao?”

Hạ Diệp Chi biết, anh nói ‘bọn họ’ ý là mấy cô gái quầy lễ tân kia.

“Không có.”

Phản ứng của họ , cũng là phản ứng của người bình thường thôi, hoàn toàn chính xác không tính là khó cô.

Hạ Diệp Chi nói không có, Mạc Đình Kiên cũng không hỏi thêm nữa.

Lúc cửa thang máy mở ra, Mạc Đình Kiên lại hỏi cô: “Đã đi xem áo cưới chưa?”

“Vẫn chưa.”

Hạ Diệp Chi hơi ngẩng đầu lên, một dáng vẻ hờ hững.

Mạc Đình Kiên nắm tay của cô siết chặt mấy phân, Hạ Diệp Chi cảm thấy, nhưng cũng nói cái gì.

” Ngày mai anh cùng em đi xem. ”

“Ừm .”

Hạ Diệp Chi vẫn vẫn biểu hiện không nhiệt tình gì mấy như trước.

Hai người lúc này vừa vặn đi đến cửa phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.

Anh mở cửa để Hạ Diệp Chi dẫn đầu đi vào, sau đó mới ở phía sau đóng cửa lại. “Uống chút gì không ?”

Mạc Đình Kiên hỏi cô.

“Nước lọc thôi.”

Mạc Đình Kiên đứng dậy rót ly nước lọc cho cô. Hạ Diệp Chi nhận lấy nước, nhìn Mạc Đình Kiên ngồi xuống trước mặt mình, lên tiếng nói: “Không bận sao?”

Không đợi Mạc Đình Kiên trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Nghe ,mấy người kia nói, lịch của anh xếp tới nửa năm sau nữa nha.”

“Coi như lịch xếp tới nửa đời sau, công việc cũng không quan trọng bằng em.”

Giọng điệu Mạc Đình Kiên rất chân thành, tuyệt không giống như là cố ý dỗ dành cô mới nói vậy. Hạ Diệp Chi đang muốn uống nước động tác bỗng nhiên bỗng nhiên ngừng lại một nhịp.

Cô nhìn Mạc Đình Kiên một chút, đem cái ly đưa tới bên môi, khẽ nhấp một miếng nước, sau đó mới lên tiếng: “Vậy sao? Em có quan trọng như vậy à?”

“Đương nhiên.”

Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghiêm túc mà tập trung: “Chí ít, còn quan trọng hơn so với em tưởng tượng nhiều.”

Hạ Diệp Chi gật gật đầu, ung dung nói một câu: “Nói miệng không bằng chứng .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.