Sau đó, hất tay cô ra giống như cực kỳ ghét bỏ đụng chạm của cô vậy.
Động tác này ở trong mắt mọi người xung quanh, giống như là rất không muốn cô đụng vào.
Nhưng trong chớp mắt Hạ Diệp Chi đã hiểu, Mạc Đình Kiên là đang ngượng ngùng .
Chỉ vì anh là một người không hiểu cách bày tỏ, cho nên lúc này sẽ làm theo bản năng, tránh né ánh mắt của cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, hình như cô tìm được cách chính xác để ở chung với Mạc Đình Kiên rồi.
Cố Tri Dân ngồi ở đối diện hai người không nhìn nổi nữa.
Anh ta ném đôi đũa lên bàn, thở dài nói: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tên nhóc Phó Đình Tây kia không chịu đến ăn cơm cùng rồi, bữa cơm này tôi vẫn chưa ăn được bao nhiêu, đã cảm thấy mắt chó sắp bị mù rồi.”
Anh ta nói xong, lại hối hận lặp lại lần nữa: “Khó trách cậu ta không đến.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, vươn tay kéo Hạ Diệp Chi vào lòng, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra chút khoe khang: “Quên nói với câu, bọn tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó sẽ mời cậu làm phụ rể.”
Cố Tri Dân bị đả kích liên tiếp, cả người đều không được khỏe.
“Mấy ngày hôm trước không phải hai. . . . . . hai người còn đang cãi nhau sao? Vì sao lại kết hôn nhanh như vậy?”
Cố Tri Dân lên tiếng hỏi Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng cắt ngang lời nói của anh ta: “Tuy rằng là phụ rể, nhưng đừng quên tặng quà, nha, ô tô, máy bay, tiền mặt, đều được, tôi không kén chọn.”
“. . . . . .” Cố Tri Dân không dám nói thêm nữa.
. . . . . .
Cố Tri Dân bị Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi kích thích, cho nên đã uống chút rượu.
Mạc Đình Kiên bảo nhân viên phục vụ đỡ anh ta đến phòng khách trên tầng ngủ, dẫn Hạ Diệp Chi rời khỏi.
Ngồi vào xe, Hạ Diệp Chi vẫn có chút lo lắng.
“Để Cố Tri Dân ở đây không mình được sao?”
“Một nửa Kim Hải là của cậu ta, cậu ta cũng là ông chủ bên ngoài, không ai có thể làm gì cậu ta đâu.” Mạc Đình Kiên nói xong, sắc mặt hơi nặng nề: “Sau này ít quan tâm người đàn ông khác đi.”
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Bạn bè với nhau quan tâm một chút cũng không được hả?”
Vấn đề lúc đầu giữa cô và Mạc Đình Kiên vẫn còn tồn tại.
Lúc trước anh không cho cô qua lại với Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi còn có thể nghĩ ra một chút lý do.
Nhưng mà, ngay cả cô quan tâm Cố Tri Dân nhiều một câu, Mạc Đình Kiên cũng không cho phép.
Giọng nói của anh còn nghiêm túc như vậy, một chút cũng không giống đang đùa giỡn.
Cố Tri Dân chính là bạn rất tốt nhiều năm của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi biết, Mạc Đình Kiên tin tưởng Cố Tri Dân.
Nếu anh tin tưởng Cố Tri Dân, cũng biết cô với Cố Tri Dân chỉ xuất phát từ quan tâm giữa bạn bè với nhau, vậy vì sao anh vẫn không cho phép?
Hạ Diệp Chi nhớ tới những gì Thời Dũng từng nói.
Thời Dũng nói, tính cách của Mạc Đình Kiên có chút thiếu sót.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Nếu cả đời này Mạc Đình Kiên đều như thế, bởi vì một chút chuyện nhỏ đã tức giận, cứ chú ý tới chuyện cô nói nhiều hơn với người khác phái một câu, vậy phải làm sao đây?
Có lẽ vì thời gian Hạ Diệp Chi im lặng quá lâu, Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Hạ Diệp Chi khẽ chớp mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói với anh: “Đang nhớ Hạ Hạ.”
Mạc Đình Kiên cũng khẽ cười: “Con bé ở nhà, nhớ con bé thì đi về thôi.”
“Được.” Hạ Diệp Chi cười trả lời.
. . . . . .
Đã nói rõ với Mạc Đình Kiên muốn chuyển đến chỗ anh ở, nhưng Hạ Diệp Chi lại không mang theo gì cả đã quay về.
Dù sao chỗ Mạc Đình Kiên vẫn còn đồ đạc của cô.
Mạc Đình Kiên có chút bất mãn vì chuyện này: “Vì sao không mang đồ đạc của em về, chẳng lẽ sau này em còn muốn chuyển đi nữa hả?”
“Chỗ của anh cũng không thiếu mấy thứ đó, không chuyển về cũng không sao cả.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày, không nói lời nào.
Đến biệt thự của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi vừa bước vào cửa lớn của biệt thự đã nghe thấy giọng nói của Mạc Hạ ở bên trong.
Cô đi vào phòng khách, Mạc Hạ liếc mắt một đã thấy cô.
Mạc Hạ thấy cô, phản ứng đầu tiên là vui vẻ đi tới.
Nhưng cô bé mới chạy một nửa, lại lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn dừng lại, hơi cúi cằm, mở to hai mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Thoạt nhìn giống như tức giận, lại giống như uất ức.
Đứa bé trí nhớ tốt, Hạ Diệp Chi đoán có lẽ cô bé còn nhớ rõ chuyện cô đi tham gia tiệc tối, đã nói sẽ về đón Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi đi đến trước mặt Mạc Hạ, gọi cô bé một tiếng: “Hạ Hạ.”
Mạc Hạ nhìn cô một cái, “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu qua một bên, giống như không muốn quan tâm đến cô.
“Mẹ sai rồi, hôm đó đáng lẽ mẹ đã về đón con rồi, nhưng bởi vì có chút chuyện nên mẹ bị chậm trễ, không thể trở về đón con được, là do mẹ không tốt.”
Hạ Diệp Chi chú ý vẻ mặt của Mạc Hạ, kéo kéo cánh tay của cô bé.
Tay của đứa bé mềm mềm, nắm trong tay giống như không có xương vậy.
Mạc Hạ còn quá nhỏ, chuyện của người lớn cũng không thể giải thích rõ với cô bé.
Dù sao đứa bé cũng thân với mẹ nhất, tuy rằng cô bé nhìn qua giống như đang tức giận, nhưng Hạ Diệp Chi dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô bé, cô bé đã lập tức móm miệng, cực kỳ uất ức.
Hạ Diệp Chi bế cô bé lên: “Là mẹ không tốt, Hạ Hạ đừng khóc.”
“Con chờ rất lâu rất lâu! Oa. . . . . . hu hu. . . . . .” Mạc Hạ vừa nói ra một câu đã khóc to lên.
Cô bé thật sự uất ức, cũng thật sự rất thích Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thấy cô bé khóc, cảm giác trái tim của mình như bị bóp nát.
Đây là cảm giác chưa từng có khi ở bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Sớm biết thế đã không đi yến hội gì đó rồi .
Nếu không đi tiệc tối sẽ không có những chuyện kia.
Hạ Diệp Chi ôm Mạc Hạ, vỗ vỗ lưng nhẹ giọng dỗ dành cô bé.
Mạc Đình Kiên đứng một bên nhìn, không có tới gần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn trong chốc lát, anh đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa, anh tìm tìm trên người một lúc, không tìm thấy thuốc lá.
“Cậu chủ.” Vệ sĩ đứng bên cạnh cực kỳ có mắt nhìn đưa một điếu thuốc tới.
Mạc Đình Kiên nhận lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, vệ sĩ bèn thuận thế châm thuốc cho anh.
Hút hết nửa điếu thuốc, anh bóp tắt.
Vệ sĩ không nhìn thấy anh tự mình dập thuốc, đi lên phía trước hỏi anh: “Cậu chủ, cần thêm thuốc lá không ạ?”
“Không cần.”
Mạc Đình Kiên nói xong thì xoay người đi vào nhà.
Hạ Diệp Chi đã dỗ Mạc Hạ ngủ.
Đôi tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy quần áo của Hạ Diệp Chi, lúc đang ngủ cũng còn đang nức nở, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng bước chân Mạc Đình Kiên đến gần, ngẩng đầu làm một động tác tay với Mạc Đình Kiên, vỗ nhẹ Mạc Hạ hai cái, xác định cô bé đã ngủ say thì ôm cô bé đứng lên, muốn bế cô bé về phòng.
Mạc Đình Kiên đi tới muốn đón lấy cô bé, Hạ Diệp Chi nghiêng người đi, lắc lắc đầu nói: “Để tự em làm.”