Hạ Diệp Chi hơi biến sắc, cau mày, vẻ mặt nghiêm giọng nói: “Lưu Chiến Hằng? Lưu Chiến Hằng, anh nói gì đi!”
Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời.
Hạ Diệp Chi xem lại thì phát hiện đầu bên kia đã tắt trước.
Cô xem thời gian thì đang là một giờ sáng.
Một giờ sáng ở nước M thì trong nước hiện đang là giữa trưa.
Hạ Diệp Chi mím môi, mặt đanh lại, tiếp tục gọi vào số của Lưu Chiến Hằng.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Hạ Diệp Chi liên tục gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều không gọi được.
Cô chán nản để di dộng xuống rồi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu suy nghĩ.
Lưu Chiến Hằng gọi cho cô vào lúc nửa đêm thì có thể là vừa rồi anh ta mới lấy được điện thoại, lúc nãy điện thoại đột nhiên bị cúp nửa chừng, cũng có thể là do anh ta bị người ta phát hiện, điện thoại bị lấy đi.
Nhưng có thể khẳng định một điều là Lưu Chiến Hằng hiện đang an toàn.
Tuy không biết rốt cuộc tại sao Lưu Chiến Thiên buộc anh phải về nước M, nhưng cũng may là anh ta không làm gì Lưu Chiến Hằng.
Nhưng tại sao anh lại nôn nóng muốn đuổi cô về nước chứ?
Khi đuổi cô về nước anh còn nói Lưu Chiến Thiên sẽ không cản cô lại, đây chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?
Hiện tại, ở nước M cô chỉ quen biết Lưu Chiến Thiên, đây là lần đầu tiên cô đến nước M, trước đó cô cũng đâu có đắc tội với ai ở nước M.
Nếu có ai gây khó dễ cho cô thì người duy nhất mà cô nghĩ tới cũng chỉ có Lưu Chiến Thiên, cho nên Lưu Chiến Hằng bảo cô nhanh chóng về nước là muốn cô đề phòng người khác chứ không phải Lưu Chiến Thiên.
Vậy “do người khác”, có khi nào là mục đích ban đầu khi Lưu Chiến Hằng cứu cô không?
Nhưng hiện tại, Lưu Chiến Hằng đã đổi ý rồi sao?
Hạ Diệp Chi cảm thấy có khi suy nghĩ này đúng.
Nếu suy nghĩ này của cô đúng thì mục đích của việc lần này Lưu Chiến Hằng bị Lưu Chiến Thiên bắt quay về nước M chẳng phải là để dụ cô đến nước M sao?
Cô vừa mới lập ra giả thuyết thì suy luận của cô cũng được thành lập.
Lưu Chiến Hằng ngay từ đầu đã có ý đồ khi cứu cô, nhưng ý đồ gì thì cô không biết, Lưu Chiến Hằng cũng chẳng nói một lời, còn Mạc Đình Kiên thì vẫn còn nghi ngờ Lưu Chiến Hằng là người đã thôi miên anh ấy năm xưa, là chuyên gia thôi miên khiến cho trí nhớ của anh ấy bị đóng kín.
Không lâu sau đó, Lưu Chiến Thiên cưỡng ép đưa Lưu Chiến Hằng đi thì cô cũng đuổi theo tới nước M.
Nửa đêm, Lưu Chiến Hằng gọi điện bảo cô nhanh chóng về nước.
Cho đến bây giờ Lưu Chiến Hằng chưa từng làm chuyện tổn thương cô, cô tin rằng Lưu Chiến Hằng sẽ không hại cô.
Nhưng cô cứ như vậy về nước mà không thu được gì sao?
Cô vẫn chưa tìm được Lưu Chiến Hằng, cũng không biết được kẻ nào muốn gây khó khăn cho cô.
Nhưng có khả năng Lưu Chiến Hằng biết được ai là người muốn gây bất lợi cho cô, hiện tại anh không sao, nếu cô về nước thì liệu anh có xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ tới đây, Hạ Diệp Chi lại do dự một chút.
Cô hít thở sâu, tựa đầu vào thành giường, vừa nhắm mắt đã bất giác ngủ mất.
Nhưng cô nhanh chóng bị giật mình tỉnh giấc.
Cô nằm mơ thấy Lưu Chiến Hằng cả người đầy máu nhìn cô cười.
Xem ra tối nay mất ngủ rồi.
Dù sao cũng không ngủ được nên Hạ Diệp Chi quay người, bước xuống giường, mặc quần áo vào, định đi thăm dò biệt thự một chút.
Cô không quen với cuộc sống của mình rơi vào thế bị động, chi bằng cứ chủ động tấn công, ngay cả khi Lưu Chiến Hằng không có ở trong biệt thự, thì cô cũng cố gắng tìm được chút manh mối.
*
Hạ Diệp Chi mặc đồ xong liền đi tới mở cửa rồi lẳng lặng đứng đó nhìn ra ngoài.
Trong hành lang không một bóng người, chỉ có mấy ngọn đèn treo tường thưa thớt tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ ảo toát lên sự quạnh quẽ.
Cô đứng ở bậc cửa mấy phút, xác định đúng là không có ai mới rón rén bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi đi dọc theo hành lang trước, đi tới đầu cầu thang nhìn khắp một lượt, trong phòng khách cũng chỉ thắp một bóng đèn nhỏ, yên ắng không một bóng người.
Biệt thự có tới mấy tầng nên cô phải lên trên lầu xem trước.
Tất cả phòng của tầng trên đều khóa, đến mỗi một căn phòng, cô đều ghé tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh.
Nhưng các phòng đều không có động tĩnh gì.
Cô rón rén đi xuống lầu, vừa mới tới đầu cầu thang lầu hai liền cảm thấy mơ hồ như có người đứng sau lưng.
Có người sau lưng?
Hạ Diệp Chi quay lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ màu trắng, tóc xõa che kín gương mặt.
“A…”
Hạ Diệp Chi giật mình hét lên một tiếng, lui về sau mấy bước.
Lúc này người phụ nữ mới vén tóc ra sau tai, để lộ ra khuôn mặt: “Cô Hạ, đã trễ thế này, cô còn làm gì ở đây?”
“Là Ly à.” Hạ Diệp Chi nhìn rõ mặt cô ấy rồi mới khẽ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hơi khát nên muốn tìm nước để uống.”
Không biết có phải vì bị đánh thức lúc nửa đêm không mà giọng của Ly nghe nhẹ bẫng: “Vậy à? Thế sao cô lại đi từ lầu trên xuống?”
Cô ta nói xong liền nhìn thoáng qua trên lầu sau đó lại nhìn Hạ Diệp Chi.
Lúc biết là Ly, Hạ Diệp Chi đã ổn định lại tâm trạng rồi nên sắc mặt tự nhiên hơn, cô nói: “Nửa đêm tỉnh dậy tôi mơ mơ màng màng, đi lên trên lầu rồi tối mới nhận ra là đi nhầm chỗ.”
Hình như Ly cũng tin: “À” lên một tiếng rồi nói: “Tôi cũng dậy uống nước, cô Hạ và tôi cùng xuống hay là để tôi mang nước lên cho cô nhé.”
“Dù sao cũng thức giấc rồi nên tôi và cô cùng xuống đi.” Hạ Diệp Chi nói xong liền xuống lầu trước.
Cô vừa đi vừa cố gắng lắng nghe tiếng bước chân của Ly.
Vừa lắng tai cô liền nhận ra bước chân của Ly nhẹ như không.
Lúc ban ngày, cô không hề để ý, nhưng vừa rồi khi xuống lầu, cô đã tập trung tinh thần mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Ly.
Trên đời này, chỉ có hai loại người bước đi mà không phát ra tiếng động.
Một là ma, hai là người có luyện võ.
Và hiển nhiên Ly chính là vế sau.
Lúc ban ngày, thoạt trông Ly có vẻ là người chất phác, suýt chút nữa, Hạ Diệp Chi thật sự tin rằng Ly chỉ là một cô giúp việc bình thường.
Một người có thể luyện đến trình độ đi không phát ra tiếng động, nhất định là đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, khẳng định không phải là người bình thường, càng không thể là một người giúp việc bình thường được.
Ly vẫn đang đi phía sau đột nhiên vòng tới trước mặt cô: “Cô Hạ, tôi đi trước giúp cô bật đèn nhé, phòng khách tối quá.”
Lúc này, tiếng bước chân của cô ta đã nặng hơn, như thể cố ý dậm mạnh chân cho Hạ Diệp Chi nghe.
Trực giác của phụ nữ thường đúng, Hạ Diệp Chi cũng tin vào cảm giác của mình.
Đến phòng khách, Ly đi tới cạnh ghế sofasofa rồi nói với Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ, cô ngồi xuống trước đi, tôi rót nước cho cô.”
“Được, cảm ơn cô.” Hạ Diệp Chi mỉm cười ngồi lên ghế sofa, nhìn Ly đi rót nước.
Ly vừa đi khuất, nụ cười trên mặt cô liền mất sạch.