Người đàn ông tóc vàng giận quá hóa cười, chỉ vào Hạ Diệp Chi nói không ra lời.
Những người đi đường vây xung quanh xem đều đang chỉ trích người đàn ông kia.
Hai chàng trai trẻ nước Z trong số đó đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Cô à, cô không sao chứ? Cô là người nước Z phải không?”
Hạ Diệp Chi gật đầu nói: “Tôi là người nước Z.”
Một trong hai chàng trai kia giúp cô nâng va li lên, người còn lại đưa tay đỡ cô dậy: “Có phải cô muốn về nước không? Chúng tôi cũng về nước, không biết chúng ta có ngồi chung chuyến bay không?”
Có thể là vì đều là người nước Z, nên thái độ của Hạ Diệp Chi cũng không bài xích hai chàng trai này rõ ràng lắm. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa là hai chàng trai này trông có vẻ còn nhỏ tuổi, chắc là đến nước M du học.
Thoạt nhìn hai chàng trai này đều nho nhã lễ độ, vừa nhìn đã biết đều là con cái nhà nề nếp, vì thế Hạ Diệp Chi cũng hơi buông lỏng đề phòng.
“Cảm ơn các cậu.” Hạ Diệp Chi nói lời cảm ơn xong thì cầm lấy va li đi về phía trước.
Nhưng hai chàng trai kia vẫn đi theo, trong đó có một cậu nói: “Hay là chúng ta ngồi nghỉ một lát, cô có bạn đi chung không?”
“Thật ra bạn của tôi cũng sắp tới rồi, cảm ơn các cậu nhé.” Hạ Diệp Chi nói cảm ơn một lần nữa, sau đó kéo va li rời đi.
Hai chàng trai thấy Hạ Diệp Chi nói vậy, cũng không nói gì nữa, vội tránh ra để cho cô đi.
Hạ Diệp Chi quay một vòng, tìm một chỗ đông người ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống cô giơ cổ tay lên xem thời gian.
Bây giờ gần năm giờ chiều, ở trong nước lúc này khoảng năm, sáu giờ sáng. Giờ này Mạc Đình Kiên vẫn chưa thức dậy.
Cô suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Mạc Đình Kiên: “Em bay chuyến tối.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô cũng không nghĩ Mạc Đình Kiên sẽ trả lời tin nhắn hay gọi điện thoại cho cô ngay, nhưng nào ngờ Mạc Đình Kiên gần như gọi điện lại ngay lập tức.
Hạ Diệp Chi đang muốn nghe điện thoại, đột nhiên có một bàn tay thò ra, vô cùng gọn gàng giật lấy điện thoại của cô.
Hạ Diệp Chi chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người hoàn toàn ngoài ý muốn.
“Hạ Hương Thảo?” Trong giọng nói của Hạ Diệp Chi lộ ra mấy phần khó tin.
Cô gần như đã quên Hạ Hương Thảo này.
Trước đó sau khi Hạ Hương Thảo tác quai tác quái xong thì biến mất.
Hạ Diệp Chi cũng không ngờ sẽ gặp Hạ Hương Thảo ở đây.
Cô bỗng nghĩ tới có khi nào người đàn ông tóc vàng kia là do Hạ Hương Thảo cố ý tìm đến để ngăn cản cô không?
Hạ Hương Thảo một tay khoanh trước ngực, tay còn lại cầm điện thoại, cô ta liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn về Hạ Diệp Chi, cô ta mỉm cười, nụ cười giống như có độc, thoạt nhìn vô cùng khủng bố: “Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho cô, cô có muốn nghe không?”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lạnh lùng, đưa tay ra: “Trả điện thoại lại cho tôi.”
“Trả cho cô?” Hạ Hương Thảo tắt cuộc gọi của Mạc Đình Kiên, tiếp đó xòe tay ra.
Lập tức có người đưa cho cô ta một ly nước, cô ta bỏ điện thoại vào ly nước đó trước mặt Hạ Diệp Chi, sau đó đưa trả lại cho vệ sĩ đứng sau lưng: “Trả điện thoại cho cô ta.”
Vệ sĩ lấy điện thoại từ trong ly nước ra rồi đưa lại cho Hạ Diệp Chi.
Điện thoại bị ngâm trong nước lúc này đã chết máy hoàn toàn.
Mặc dù vậy Hạ Diệp Chi vẫn giơ tay ra nhận điện thoại về.
Cô để ý có khá nhiều trợ lý và vệ sĩ đang đứng sau lưng Hạ Hương Thảo.
Lúc này đang ở xứ người, lại ở một chỗ xa lạ mà Hạ Hương Thảo còn dẫn thêm nhiều người như vậy…
Hôm nay cô không thể dễ dàng rời khỏi nơi này rồi.
Nhưng ở đây có nhiều người, Hạ Hương Thảo muốn đưa cô đi cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đang nghĩ cách nên động tác nhận điện thoại cũng hơi chậm lại.
Đương nhiên Hạ Hương Thảo có thể nhìn ra Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ gì, cô ta đi tới ngồi xuống cạnh Hạ Diệp Chi, vệ sĩ quây xung quanh hai người.
Hạ Hương Thảo gác chân lên, giọng điệu lười biếng: “Cô chủ động đi theo chúng tôi hay là muốn thế nào? ”
Lúc này Hạ Diệp Chi biết không thể chống cự, vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Được, đi đâu?”
“Đương nhiên là đi đến một nơi rất tuyệt.” Hạ Hương Thảo nói xong, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Hạ Diệp Chi.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi sinh ra nghi ngờ, đột nhiên, một vệ sĩ trong đám đang vây xung quanh bước ra bịt miệng Hạ Diệp Chi lại bằng một miếng vải đã chuẩn bị sẵn.
Trên miếng vải có tẩm thuốc mê, Hạ Diệp Chi chỉ hít một hơi đã cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
“Cứu…” Chưa kịp nói hết những lời muốn nói thì cô đã ngất đi.
Hạ Hương Thảo thấy Hạ Diệp Chi đã ngất, đáy mắt lóe lên tia điên cuồng, cô ta thấp giọng nói: “Tuấn Tú, rất nhanh thôi, em có thể trả được thù cho anh rồi…”
*Thành phố Hà Dương.
Mạc Đình Kiên cầm điện thoại di động tựa vào thành giường.
Vừa nãy anh gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi nhưng Hạ Diệp Chi lại ngắt máy?
Hôm qua anh nói với cô như vậy cũng chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi.
Vừa nghĩ tới chuyện Hạ Diệp Chi ở chung với một người đàn ông khác trong căn biệt thự đó là anh đã cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hạ Diệp Chi là một người phụ nữ thông minh, chắc hẳn cô biết nên làm thế nào.
Tuy rằng anh tức giận nhưng cũng không phải thực sự muốn Hạ Diệp Chi về nước gấp như vậy. Đi như thế cô sẽ rất vất vả. Chỉ cần Hạ Diệp Chi đừng ở lại biệt thự của Lưu Chiến Thiên là được.
Nhưng anh không ngờ Hạ Diệp Chi lại nghe lời anh trở về nước.
Trước đây cũng đâu thấy cô nghe lời như vậy.
Chắc không phải là chịu oan ức gì bên ngoài rồi chứ?
Đã mấy ngày chưa gặp cô rồi…
Chân mày nhíu chặt của Mạc Đình Kiên từ từ giãn ra, anh gọi lại vào máy cô.
Chỉ có điều lần này lại không gọi được.
Lúc nãy là ngắt máy còn bây giờ là không gọi được?
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hơi thay đổi, anh mặc áo ngủ xuống giường, vừa đi về phía phòng sách, vừa liên tục gọi vào máy Hạ Diệp Chi.
Cô đã đi làm thủ tục lên máy bay rồi sao? Cho nên mới không gọi được?
Nhưng Hạ Diệp Chi đã gởi tin nhắn nói với anh là cô bay chuyến tối mà.
Anh mở điện thoại kiểm tra chuyến bay sớm nhất từ nước M đến thành phố Hà Dương.
Anh phát hiện chuyến bay gần nhất cũng phải hai tiếng sau.
Bàn tay cầm chuột máy tính của Mạc Đình Kiên run lên, anh nhìn chằm chằm thông tin chuyến bay trên màn hình máy tính, sau đó gọi điện thoại cho Thời Dũng.
“Cậu chủ.” Thời Dũng nhận điện thoại rất nhanh, tuy bị đánh thức nhưng giọng nói hoàn toàn không có vẻ tức giận.
“Kiểm tra chuyến bay gần nhất từ nước M đến thành phố Hà Dương cho tôi.” Có lẽ anh đã kiểm tra sai thì sao? Hoặc có thể chuyến bay vừa cất cánh còn thông tin chưa được cập nhật lên hệ thống?
Thời Dũng biết Hạ Diệp Chi đi nước M, nên khi nghe Mạc Đình Kiên nói xong, anh ta lập tức liên tưởng tới Hạ Diệp Chi, thế là anh không dám chậm trễ, vội vã xuống giường mở máy kiểm tra chuyến bay.
Bên đầu dây phía Thời Dũng vang lên tiếng lạch cạch gõ phím, tiếp theo là giọng nói của anh: “Chuyến bay sớm nhất là hai giờ sau, chuyến trước đó đã cất cánh cách đây một giờ rồi.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy thì hất bay bàn phím trước mặt, giọng nói âm trầm đến đáng sợ: “Đặt ngay một vé máy bay đi nước M, càng nhanh càng tốt.”