Hạ Diệp Chi điên cuồng hét về phía Mạc Đình Kiên, nhưng dáng vẻ của Mạc Đình Kiên giống như trời có sập xuống anh cũng không chớp mắt lấy một cái.
Đợi đến khi Hạ Diệp Chi hoàn toàn bình tĩnh lại, Mạc Đình Kiên mới đi qua đó,dìu cô tới trước bàn ăn, giọng điệu hờ hững: “Em ăn cơm đi.”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn anh không nói gì.
“Em không ăn?” Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, rõ ràng giọng điệu đã có chút tức giận.
Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Nếu em không ăn, vậy thì em đừng nghĩ đến chuyện sẽ gặp được Mạc Hạ.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên, mím chặt môi, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Cô không muốn ăn, nhưng Mạc Đình Kiên quyết tâm, chằm chằm nhìn cô, muốn cô ăn, vì vậy cô chỉ có thể ép buộc bản thân ăn một chút.
Sau khi ăn xong thì có người giúp việc lên thu dọn đồ ăn.
Bây giờ Hạ Diệp Chi đã bình tĩnh lại.
Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi Mạc Đình Kiên: “Bây giờ em không thể bước ra khỏi căn phòng này sao?”
“Lúc trước em đã đốt biệt thự của anh.” Mạc Đình Kiên khẽ cười với hàm ý không rõ.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, lúc đó sở dĩ cô đốt biệt thự của Mạc Đình Kiên là vì, anh đã nhốt cô ở trong biệt thự, không cho cô đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi mỉa mai: “Vậy đã làm cho anh phí tâm rồi.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi đã không kiềm chế được, đá chiếc ghế ở trước mặt.
Cô không nghĩ ra, tại sao Mạc Đình Kiên lại không cho cô đi ra ngoài, cũng không cho cô giúp anh cùng nhau tìm Mạc Hạ.
Nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Đột nhiên Hạ Diệp Chi nghĩ tới điều gì đó, sờ vào túi của mình, phát hiện trong túi trống trơn, lại đi tới bên giường tìm, cuối cùng cũng tìm được điện thoại ở trên tủ đầu giường.
Mạc Đình Kiên để lại điện thoại cho cô?
Đáy mắt Hạ Diệp Chi lóe lên tia vui mừng, cầm điện thoại lên nhìn, bây giờ mới phát hiện, trong điện thoại căn bản không có sim.
Để điện thoại lại cho cô, nhưng không có sim.
*
Bây giờ cô đang ở nước M, ở nơi đất khách quê người như thế này, ngoại trừ Lưu Chiến Hằng không rõ tung tích, cô cũng không quen biết người nào khác, cho dù cô gọi điện cho Thẩm Lệ, cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
Vì vậy Mạc Đình Kiên để điện thoại lại cho cô, không phải vì đề phòng cô gọi điện cho người khác, mà là đề phòng người khác gọi cho cô?
Hạ Diệp Chi lại nghĩ tới câu nói Hạ Hương Thảo đã nói lúc trước.
Hạ Hương Thảo nói, người bắt cóc Mạc Hạ sẽ chủ động tìm cô.
Cũng chính là nói, lý do Mạc Đình Kiên không để lại sim cho cô chính là đề phòng những người đó liên hệ với cô?
Tại sao phải đề phòng những người đó liên hệ cô chứ? Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của bọn họ khi bắt Mạc Hạ đi chính là cô sao?
Hạ Diệp Chi nói lẩm bẩm: “Sao có thể chứ…”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Thật ra mục đích của những người bắt Mạc Hạ chính là cô, còn Mạc Đình Kiên là người mạnh mẽ, chắc chắn anh sẽ không để cho Hạ Diệp Chi tự chui đầu vào lưới, vì vậy dứt khoát nhốt cô lại?
Mạc Đình Kiên chưa bao giờ là người lương thiện, phần lớn anh đều làm việc không chừa mọi thủ đoạn, anh không muốn để cho Hạ Diệp Chi tham gia chuyện này, vì vậy dứt khoát trực tiếp nhốt cô lại, mặc dù nhìn có vẻ không nói lý lẽ, nhưng quả thực đây chính là biện pháp đơn giản nhất.
Trong lòng Mạc Đình Kiên hiểu rất rõ, nếu như mục đích của những người kia chính là Hạ Diệp Chi, chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà đi cứu Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới tình cảnh mà Mạc Hạ có thể gặp phải, tim cô thắt chặt lại.
Nếu đúng là như vậy, cô tuyệt đối không thể ngồi không chờ chết.
*
Buổi tối, lúc Mạc Đình Kiên trở về phòng, Hạ Diệp Chi đang tắm.
Trong phòng có mở máy sưởi, không lâu sau, Hạ Diệp Chi đã quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Cô vừa mới tắm xong, làn da lộ ra ngoài khăn tắm hồng hào, cả người mềm mịn trông rất ngon mắt.
Mạc Đình Kiên híp mắt, ánh nhìn khóa chặt vào cô.
Hạ Diệp Chi bị anh nhìn như vậy thì hơi run lên, cả người hơi căng thẳng.
Nhưng cô lại giả vờ như không có gì xảy ra, đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên hỏi: “Anh có tin tức gì không?”
“Có.” Mạc Đình Kiên đáp lại, ánh mắt không tự chủ di chuyển trên người cô.
Dường như Hạ Diệp Chi không nhận ra ánh mắt mang tính xâm chiếm của Mạc Đình Kiên, cũng không nhận ra lúc này cô quyến rũ đến cỡ nào, hờ hững hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Đến khi nào em mới có thể gặp Mạc Hạ đây?”
Mạc Đình Kiên không trả lời cô ngay, Hạ Diệp Chi đang muốn ngước mắt lên nhìn anh, đã bị anh kéo vào trong ngực.
Hạ Diệp Chi phản xạ có điều kiện cứng đờ trong chớp mắt, theo bản năng nắm chặt áo anh, nhíu mày nói: “Anh làm gì vậy?”
“Em mặc như vậy đi ra ngoài là muốn anh làm gì em?” Mạc Đình Kiên cúi đầu, lúc anh nhẹ giọng nói chuyện, hơi nóng phả vào mặt cô, làm cho mặt cô cũng nóng lên khác thường.
“Em quên cầm quần áo theo, không quấn khăn tắm, chẳng lẽ để trần như nhộng đi ra ngoài sao?” Hạ Diệp Chi không cam lòng yếu thế, khẽ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên lập tức thay đổi, đôi mắt vốn không có cảm xúc gì đã ngày càng sâu hơn.
Một giây sau, anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi giãy giụa một lát, cánh tay Mạc Đình Kiên càng ôm chặt cô hơn, khăn tắm trên người cô rơi xuống.
Hô hấp của Mạc Đình Kiên càng trở nên nặng nề thêm, xoay người ném cô lên giường, cả người bổ nhào lên.
Đã rất lâu rồi hai người chưa làm cùng nhau, huống hồ lần này Hạ Diệp Chi cố ý muốn dụ dỗ anh, đương nhiên Mạc Đình Kiên không thể kiềm chế được, vừa bắt đầu đã không thể dừng được.
Mãi đến khi sau nửa đêm, Mạc Đình Kiên mới buông tha cô.
Mạc Đình Kiên ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng sẽ hôn cô, dần dần không còn hôn nữa.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được hơi thở anh ngày càng ổn định, vì vậy lên tiếng gọi anh: “Mạc Đình Kiên?”
Người đàn ông đang ôm cô không hề đáp lại.
Một lúc sau, Hạ Diệp Chi mới lên tiếng lần nữa: “Mạc Đình Kiên, em muốn uống nước.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng nếu Mạc Đình Kiên chưa ngủ, chắc chắn anh vẫn có thể nghe thấy.
Hạ Diệp Chi lại đợi thêm một lát nữa, thử bỏ cánh tay Mạc Đình Kiên đang vòng qua người cô ra.
Chỉ là cô vừa mới lấy tay Mạc Đình Kiên ra, anh lại vươn tới nữa.
Hạ Diệp Chi vội vàng lấy tay của mình đặt vào trong tay Mạc Đình Kiên, lúc này anh mới yên tĩnh lại.
Hạ Diệp Chi sợ anh đột nhiên thức giấc, cũng không dám nhúc nhích, một lúc sau, cô mới vươn tay ra, lấy một tấm vải dài đã sớm chuẩn bị.
Cô rất sợ Mạc Đình Kiên sẽ giật mình tỉnh giấc, cho nên vô cùng cẩn thận.
Nhưng Mạc Đình Kiên vẫn ở bên cô, lúc cô sắp trói tay anh xong, anh đã thức giấc.
“Hạ Diệp Chi, em đang làm gì vậy?” Giọng nói của anh vốn đã rất trầm thấp, trong đêm tối, nghe càng u ám hơn.
Hạ Diệp Chi run cầm cập, nhanh chóng phản ứng buông tay ra, cúi người hôn anh.
Mạc Đình Kiên không nhịn được sự chủ động của cô, cho dù biết lúc nãy Hạ Diệp Chi đang làm gì, nhưng vẫn không thể khống chế lật người.
Hạ Diệp Chi nhân lúc anh ý loạn tình mê, vươn tay đánh vào sau gáy anh…