Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 586: TAI NẠN XE



Nhưng Lưu Chiến Hằng không bận tâm đến câu hỏi Hạ Diệp Chi, không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: “Mạc Hạ ngủ rồi sao?”

Mục đích di chuyển đề tài của anh ta rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không muốn giải thích nhiều với cô.

Lưu Chiến Hằng là người nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng nếu anh ta không muốn nói, chắc chắn cô không thể hỏi ra được.

Hạ Diệp Chi đứng dậy đi ra ngoài, không muốn ở đây thêm một giây.

Lúc cô xoay người, sắc mặt Lưu Chiến Hằng trầm xuống, trong giọng nói mang theo hơi thở kiềm chế: “Diệp Chi, bây giờ ngay cả việc ngồi xuống uống một ly nước với tôi, em cũng cảm thấy khó chịu sao?”

“Tôi đi xem Mạc Hạ đã dậy chưa.” Lưu Chiến Hằng vừa dùng Mạc Hạ để di chuyển đề tài, Hạ Diệp Chi cũng lấy gậy ông đập lưng ông, cũng dùng Mạc Hạ để nói sang chuyện khác.

Lưu Chiến Hằng thấy Hạ Diệp Chi nói xong thì rời đi, anh lập tức đứng dậy lớn tiếng nói: “Hạ Diệp Chi!”

Trong giọng nói của anh ta có chút tức giận.

Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác là dừng bước chân, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Nếu anh có chuyện muốn nói, mời anh nói hết một lần.”

Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng bình tĩnh, vòng qua ghế sofa đi tới trước mặt cô, ánh mắt khóa chặt cô: “Diệp Chi, Mạc Đình Kiên cho em một cuộc sống sung túc, có người hầu kẻ hạ, tôi cũng có thể cho em, anh ta cho em thứ gì, tôi cũng có thể cho em thứ đó, thậm chí còn nhiều hơn anh ta!”

Hạ Diệp Chi nghe thấy sự kỳ lạ trong lời nói của anh ta, vô thức lùi về sau: “Ý của anh là gì?”

Bây giờ cô ngày càng không hiểu lời nói của Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng đi tới nửa bước, định đến gần cô hơn, nhưng sau khi Hạ Diệp Chi đã nhận ra ý đồ của anh ta, cô nhanh chóng lùi về sau hai bước, giơ tay ngăn anh ta lại: “Anh có điều gì thì nói thẳng đi.”

“Được, vậy anh nói thẳng.” Đáy mắt Lưu Chiến Hằng lóe lên vẻ không vui, nhưng không tức giận, anh ta không phải là người dễ tức giận.

“Tính cách của Mạc Đình Kiên như thế nào, em là người hiểu rõ hơn anh, em chung sống với người có cảm xúc thất thường như anh ta sẽ rất cực khổ, nhưng nếu em chung sống với anh, em sẽ thoải mái hơn rất nhiều, anh không ngại chuyện lúc trước giữa em với anh ta, anh cũng sẽ đối xử với Mạc Hạ như con ruột của mình.”

Lưu Chiến Hằng nói xong, vươn tay muốn chạm vào người cô.

Hạ Diệp Chi nhanh mắt nghiêng người né tránh, lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh điên rồi sao?”

“Em có thể suy nghĩ thật kỹ những lời anh nói, anh thích hợp với em hơn Mạc Đình Kiên, không phải lúc trước chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ thoải mái sao?”

Lưu Chiến Hằng nhìn thấy Hạ Diệp Chi vẫn thờ ơ không động lòng, ánh mắt của anh trở nên gấp gáp.

Hạ Diệp Chi không biết tại sao Lưu Chiến Hằng lại có ý nghĩ như thế, cô cảm thấy những lời này của Lưu Chiến Hằng rất hoang đường: “Bây giờ anh nói xong rồi đúng không? Tôi có thể đi được rồi chứ?”

Lưu Chiến Hằng ở trước mặt cô khác xa với Lưu Chiến Hằng mà cô quen biết, thậm chí Hạ Diệp Chi tình nguyện tin rằng, anh ta chính là “Lưu Chiến Thiên” chứ không phải là Lưu Chiến Hằng.

Nhưng sự thật chính là như vậy, cho dù khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tính cách không thể lừa dối được.

Hạ Diệp Chi lướt qua người anh ta, lúc cô sắp đi qua người anh ta, đột nhiên anh ta nắm cổ tay cô.

Hạ Diệp Chi giãy giụa nhưng không hất tay anh ta ra được, cô nghiêng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh còn muốn làm gì?”

Sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô đã làm cho Lưu Chiến Hằng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Trước đây, Hạ Diệp Chi chưa bao giờ dùng giọng điệu mất kiên nhẫn này để nói với anh.

Lưu Chiến Hằng nhếch miệng cười, có điều nụ cười này không phải là nụ cười vui vẻ.

“Có một chuyện quên nói cho em biết.” Hạ Diệp Chi dừng lại, đương nhiên Lưu Chiến Hằng cũng buông cô ra.

Anh xoay người đi đến bên bàn đọc sách, rút ra một tờ báo ở dưới tập tài liệu đưa cho Hạ Diệp Chi: “Em có muốn xem nó không? Tin tức có liên quan đến Mạc Đình Kiên.”

Nhìn vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi biết anh ta không có ý tốt.

Trong mấy ngày cô sống ở đây, không có điện thoại, không có máy tính để lên mạng… gần như cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, căn bản không thể nhận được bất kỳ tin tức nào.

Bây giờ, Lưu Chiến Hằng nói tờ báo này có liên quan đến tin tức của Mạc Đình Kiên, đương nhiên Hạ Diệp Chi muốn xem rồi.

Cô chỉ do dự hai giây, nhìn Lưu Chiến Hằng một lát, sau đó nhận tờ báo.

Mạc Đình Kiên là một doanh nhân giàu có, Mạc thị có rất nhiều sản nghiệp, không chỉ lớn mạnh ở trong nước, mà ở nước ngoài cũng có rất nhiều sản nghiệp và doanh nghiệp.

Chỉ có điều, Mạc Đình Kiên rất ít khi nhúng tay vào doanh nghiệp ở nước ngoài.

Đối với giới kinh doanh ở trong và ngoài nước, Mạc Đình Kiên là người có sức ảnh hưởng rất lớn, anh được truyền thông quan tâm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng vào lúc quan trọng như thế này, anh lại lên báo nước ngoài…

Hạ Diệp Chi mở tờ báo, nhìn thấy một bức ảnh chiếm hơn nửa tờ báo và tiêu đề được phóng lên rất to.

“Vụ tai nạn rạng sáng nay trên cầu XX đã xác nhận, chủ của một chiếc xe trong số đó chính là tổng giám đốc Tập đoàn xuyên quốc gia Mạc Đình Kiên…”

Bức ảnh ở trên đó chính là hiện trường vụ tai nạn, trên đó còn kèm theo bức ảnh chụp rất rõ Mạc Đình Kiên của lúc trước, chứ không phải chụp trong hiện trường vụ tai nạn.

Sắc mặt Hạ Diệp Chi đột nhiên thay đổi, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung ở trên đó, dòng cuối cùng viết: “Hiện nay, anh Mạc Đình Kiên đang ở trong một bệnh viện nào đó bí mật điều trị, về thương tích cụ thể thì chưa tiết lộ với truyền thông.”

“Tai nạn xe…”

Đột nhiên, Hạ Diệp Chi để ý đến ngày tháng ở phía trên, phát hiện trên đó để là hai ngày trước!

Hạ Diệp Chi bỗng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh ngả bài với tôi là vì Mạc Đình Kiên bị tai nạn đúng không? Rốt cuộc anh ấy bị thương như thế nào?”

Lưu Chiến Hằng đột ngột ngả bài nói ra thân phận của mình, nếu Mạc Đình Kiên thật sự xảy ra tai nạn nằm viện, có thể có liên quan về mặt thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Chiến Hằng vẫn luôn im lặng không nói, đột nhiên anh ta lại nói ra thân phận của mình, còn nói những lời này, lúc đầu Hạ Diệp Chi cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng bây giờ, sau khi cô đọc tờ báo này, cô không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.

Lưu Chiến Hằng cảm thấy Mạc Đình Kiên đã xảy ra chuyện, cô đã không còn hy vọng nữa, cho nên anh ta mới dám nói những lời này?

Nghĩ đến điều này, Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Vụ tai nạn có liên quan đến anh đúng không?”

“Diệp Chi, trong lòng em tôi là người ác độc như vậy sao?” Lưu Chiến Hằng nở nụ cười thê lương: “Em biết một thân phận khác của tôi là một bác sĩ tâm lý, là chuyên gia tương đối có quyền lực về phương diện tâm lý học ở nước M, là một nhân vật của công chúng, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy?”

Hạ Diệp Chi thấy anh ta giống như không nói dối, cô cũng không hỏi nhiều nữa, ánh mắt lại rơi vào tờ báo.

Trên tờ báo là một bức ảnh đen trắng, rất hỗn loạn, căn bản không thể nhìn ra được gì.

Tại sao Mạc Đình Kiên lại đột nhiên xảy ra tai nạn, rốt cuộc anh có bị thương nặng không?

Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, nói với ý tứ không rõ: “Em rất lo lắng cho anh ta đúng không?”

“Nếu tôi nói đúng, anh sẽ thả tôi đi gặp anh ấy sao?” Hạ Diệp Chi ngước mắt lên, mặt không cảm xúc hỏi anh ta.

Lưu Chiến Hằng khoanh tay, nhướng mày nhìn cô: “Em có thể cầu xin tôi một lát, nói không chừng tôi sẽ đồng ý.”

Hạ Diệp Chi ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn anh ta, xoay người cầm tờ báo rời đi.

Ban đầu cô để cho Lưu Chiến Hằng bắt cô đi, bây giờ đương nhiên cô sẽ không cầu xin anh ta để cô trở về thăm Mạc Đình Kiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.