Mạc Đình Kiên không phải người thích cười, nhất là nụ cười phát ra từ nội tâm càng ít đến đáng thương.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, khi Mạc Đình Kiên cười nhưng mắt không cười như vậy hết sức dọa người.
Cô cũng không nói chuyện, cứ nhìn Mạc Đình Kiên như vậy.
Mạc Đình Kiên bỗng đưa tay xoa đầu cô, đây vốn hành động rất thân mật, Hạ Diệp Chi càng cảm giác được sự dịu dàng của anh.
“Anh đi trước đã, buổi tối lại đến.”
Dứt lời, anh thu tay lại, dường như đang chờ phản ứng của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi sửng sốt đúng hơn mười giây, mới vẻ mặt mờ mịt nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối làm sao tới?”
Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Đương nhiên là đi tới.”
“Anh…” Bây giờ Hạ Diệp Chi bị hành động của Mạc Đình Kiên làm cho hơi mơ hồ.
Anh đột nhiên nghênh ngang đến chỗ này của Lưu Chiến Hằng, đi phòng đọc sách với Lưu Chiến Hằng, sau khi xuống còn nói buổi tối lại đến.
Chẳng lẽ không phải anh đến mang cô và Mạc Hạ đi?
Theo tính cách của Mạc Đình Kiên, anh đã tới tất nhiên sẽ mang cô đi và Mạc Hạ đi.
Tất nhiên Mạc Đình Kiên nhìn ra nghi hoặc của Hạ Diệp Chi: “Khi anh tới, đã phát tin tức cho truyền thông rồi.”
Anh giải thích như thế, Hạ Diệp Chi lập tức hiểu.
Mạc Đình Kiên là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng vì sản nghiệp nhà họ Mạc trải rộng toàn cầu, liên quan đến các ngành nghề, sức ảnh hưởng càng không thể khinh thường, việc tai nạn xe mấy ngày trước đã lên trang đầu, bây giờ bỗng hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện, tất nhiên sẽ kéo theo sự chú ý của giới truyền thông.
Anh đến chỗ Lưu Chiến Hằng, chắc chắn cũng có phóng viên cùng đi, mặc kệ là phóng viên trong nước, hay là phóng viên nước ngoài, chắc chắn đều theo tới, muốn có tin tức đầu tiên.
Ở nước M, Lưu Chiến Hằng cũng là người nổi tiếng trong giới tâm lý học, nếu như Mạc Đình Kiên đi vào mà không ra ngoài, thì mọi việc sẽ rất náo nhiệt.
Nên Mạc Đình Kiên mới dám nghênh ngang đi tới, lại bình an vô sự ra ngoài, còn nói buổi tối lại đến.
Hạ Diệp Chi đã hiểu điều này nên phút chốc hơi yên lặng.
Cách này vẹn cả đôi bên lại không tổn hao binh tướng, cũng may Mạc Đình Kiên nghĩ ra.
Cách này rất có lợi cho Mạc Đình Kiên, nhưng lại khiến Lưu Chiến Hằng rất sốt ruột.
Vài ngày trước, Lưu Chiến Hằng còn nói với cô, Mạc Đình Kiên và anh ta giống nhau, trong tiềm thức của anh ta, dường như cảm thấy Mạc Đình Kiên không bằng mình, anh ta còn có tâm lý chán ghét phức tạp với Mạc Đình Kiên.
Mà bây giờ Mạc Đình Kiên đã tìm tới cửa, Lưu Chiến Hằng lại không thể làm gì anh, Hạ Diệp Chi khó có thể tưởng tượng tâm trạng Lưu Chiến Hằng lúc này.
Hạ Diệp Chi còn có chuyện muốn hỏi, nhưng Mạc Đình Kiên đưa cô một ánh mắt an tâm chớ vội, rồi xoay người đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi theo bản năng định tiễn Mạc Đình Kiên ra ngoài, nhưng cô đi chưa được hai bước, đã bị vệ sĩ ngăn cản.
Đi ở phía trước Mạc Đình Kiên nghe thấy động tĩnh xoay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người vệ sĩ ngăn cản Hạ Diệp Chi, cũng không nói thêm gì, lập tức quay đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Vệ sĩ vừa bị Mạc Đình Kiên nhìn như thế, đã cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Hạ Diệp Chi vốn còn nhiều điều muốn nói với Mạc Đình Kiên, nhưng bây giờ thời cơ chưa đến.
Cô quay người nhìn thấy Mạc Hạ đứng phía sau trơ mắt nhìn cổng, trong lòng hơi chua xót.
Cô đi đến trước mặt Mạc Hạ ngồi xuống, bế Mạc Hạ lên.
Mạc Hạ ôm cổ cô, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa.
Hạ Diệp Chi biết nó đang nhìn Mạc Đình Kiên, lúc này có lẽ nó rất hòai nghi, tại sao ba tới lại đi, mà không đón nó về nhà.
Đây là một chuyện không thể giải thích rõ ràng được.
Hạ Diệp Chi không thể nghi ngờ chẳng phải người mẹ hoàn hảo, trong phút chốc thậm chí cô không tìm ra một lý do thích hợp giải thích cho Mạc Hạ.
Có thể Mạc Hạ mơ hồ cảm giác được cái gì, khi Hạ Diệp Chi ôm nó lên tầng trở về phòng, nó trầm mặc khác thường.
Cùng lúc đó.
Trong phòng đọc sách của Lưu Chiến Hằng vô cùng bừa bộn.
Khi Ly đẩy cửa đi vào, Lưu Chiến Hằng đang nổi giận đùng đùng trong phòng sách ném đồ vật.
Cốc cà phê, sách, bình hoa… Tất cả đồ vật anh ta có thể cầm tới, đều đập xuống đất.
Giữa đám hỗn độn, Ly cẩn thận đi đến bên Lưu Chiến Hằng.
“Thưa ngài!”
“Cút!”
Cùng với tiếng gầm giận dữ của Lưu Chiến Hằng, một đồ trang trí bằng sứ bị ném mạnh về phía Ly.
Ly nghiêng đầu tránh khỏi, đồ trang trí bằng sứ đó rơi vỡ vụn ngay trên mặt đất, mảnh vỡ từ trên sàn nhà bắn vào đùi cô ta, không đau, nhưng cô ta vẫn nhíu chặt mày lại.
Cô ta lui về phía sau hai bước, không lên tiếng nữa, mặc cho Lưu Chiến Hằng nện đồ vật phát tiết.
Một lát sau, rốt cuộc Lưu Chiến Hằng cũng ngừng lại.
Hai cánh tay anh ta rủ xuống, hai tay dùng sức chụp trên bàn làm việc, lồng ngực không ngừng phập phồng, biểu hiện lúc này anh ta đang đè nén cơn giận.
Ly chờ giây lát, thấy Lưu Chiến Hằng không có ý muốn nói chuyện, mới ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu thu thập đám bừa bộn trong thư phòng.
Lưu Chiến Hằng nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh lại, lập tức chậm rãi đi đến ghế phía sau bàn làm việc ngồi xuống.
Anh ta cũng không hề nhìn Ly đang dọn dẹp gian phòng một cái, rõ ràng cũng sớm đã tập mãi thành thói quen.
Một lúc sau, anh ta lên tiếng hỏi Ly: “Lần trước tôi quẳng đồ vật là lúc nào?”
Ly suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu nhìn anh ta nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy, là ba năm trước đây, khi ở thành phố Hà Dương, tôi không biết ngài có quẳng đồ vật hay không.”
Nghe vậy, Lưu Chiến Hằng cười lạnh một tiếng, từ ngăn kéo bên cạnh bàn làm việc lấy ra một hộp thuốc.
Ly thấy thế, vội vàng nói: “Tôi đi lấy nước cho ngài.”
“Không cần.” Lưu Chiến Hằng lên tiếng từ chối, từ trong hộp đổ ra mấy viên thuốc.
Anh ta cầm thuốc đang định đưa vào trong miệng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc lập tức trở nên hơi kích động, lại cầm hộp thuốc từ bên trong đổ ra một nắm nhỏ, bỏ thẳng vào miệng.
Ly biến sắc, thật nhanh đi tới, một tay nắm chặt cánh tay của anh ta, ngăn cản anh ta một lúc uống nhiều thuốc như vậy.
“Những thuốc này vốn có hại với cơ thể ngài, ngài không thể uống nhiều như vậy nữa.” Ly lắc đầu, vẻ mặt khẩn cầu: “Tôi xin ngài, đừng uống nữa.”
Thuốc ba phần độc, uống một nắm thuốc như thế, tổn thương với cơ thể người lớn cỡ nào.
Lưu Chiến Hằng không hề nhìn Ly, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
“Tôi không!” Ly luôn trung thành với Lưu Chiến Hằng, nhưng lúc này, cô ta không thể bỏ mặc anh ta.
Lưu Chiến Hằng cũng không nói thêm gì, trực tiếp chém cổ tay xuống cổ tay Ly, Ly bị đau lập tức buông lỏng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Chiến Hằng nuốt nắm thuốc kia vào.
Ngoài cửa, qua khe cửa Hạ Diệp Chi nhìn thấy Lưu Chiến Hằng uống nhiều thuốc như vậy, trên mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Lưu Chiến Hằng đây là có bệnh gì, một lần mà phải uống nhiều thuốc như vậy?
Cô vừa mới mang Mạc Hạ trở về phòng, trái lo phải nghĩ, nên muốn đến phòng đọc sách nhìn một chút. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong là tiếng rống giận dữ của Lưu Chiến Hằng.
Cô thử hé cửa, Lưu Chiến Hằng và Ly không phát hiện ra cô, mà còn để cô nhìn rõ tình hình bên trong