Trong phòng bệnh, âm thanh của máy móc chữa trị xếp ngăn nắp thỉnh thoảng vọng đến.
Hạ Diệp Chi ở trên giường bệnh, chính là lúc này tỉnh lại.
Cô động động ngón tay, phát hiện trên ngón tay có kẹp đồ.
Xoay đầu nhìn một cái, phát hiện đó là dụng cụ kẹp tay dùng trong y tế
Hạ Diệp Chi tháo kẹp tay ra, chống người ngồi dậy.
Trước tiên cô đánh giá phòng bệnh một chút.
Phòng bệnh xem ra mười phần rộng rãi, ánh sáng thông suốt.
Não có chút loạn
Lửa lớn, Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên.
Ký ức từ từ quay về, mặt Hạ Diệp Chi vốn không còn huyết sắc gì, một lúc mấy phần ảm đạm.
Lúc này, y tá kéo cửa bước vào.
Y tá thấy Hạ Diệp Chi tỉnh lại, mười phần kinh hỷ nói: “Cô tỉnh rồi à?”
Y tá nói tiếng anh
Hạ Diệp Chi nhìn y tá một cái, không nói chuyện.
Y tá bận rộn đặt đồ trong tay xuống: “Bây giờ tôi đi gọi bạn của cô qua đây, cô đợi một chút…”
Y tá và Hạ Diệp Chi gần như không nói chuyện với nhau, chính là vì cô nghe không hiểu tiếng Anh, giơ tay đưa dấu hiệu, tốn mười phần sức lực mới thốt ra hai từ: “Đợi..tôi.”
Cô nói có chút nặng nề, âm thanh có chút nặng.
Hạ Diệp Chi mới khẽ gật gật đầu
Y tá cười nhẹ, xoay người rời đi.
Lúc y tá đi, hiển nhiên không đem cửa phòng bệnh đóng lại. Không lâu sau, Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ xa đi đến gần truyền lại.
Theo bước chân ” Két ” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Lúc nhìn rõ người đến là ai, tia hy vọng trong con ngươi của Hạ Diệp Chi biến mất ngay sau đó.
“Tỉnh rồi?” Ly đến trước cô, cao ngạo nhìn cô nói: “Cảm thấy thế nào?”
Hạ Diệp Chi vẫn là không nói chuyện.
Ly nhăn mày, xoay đầu nói với y tá: “Kiểm tra cô ấy một chút, xem có phải hay không bị khói lửa làm hư não.”
Y tá thấy sắc mặt Ly không tốt, cũng không nói gì nhiều, xoay lưng đi ra ngoài gọi bác sĩ đến.
Kiểm tra một lượt, Hạ Diệp Chi như cũ một câu cũng không có nói.
Chỉ là làm kiểm tra bình thường, kết quả kiểm tra rất nhanh đã xuất ra.
“Tiểu thư Ly, thân thể của vị Hạ Diệp Chi này ngoại trừ có chút yếu ớt ra, những cái khác không có vấn đề gì.”
Nhận được câu trả lời của bác sĩ, Ly đưa tay ra hiệu bọn họ có thể ra ngoài.
Bác sĩ y tá và thuộc hạ của cô đều lui xuống đi ra.
“Hạ Diệp Chi, tôi biết hiện tại tâm tình cô thế nào, nhưng người chết không thể hồi sinh, xin chia buồn với cô.” Ngữ khí của Ly vô cùng lạnh nhạt.
Hạ Diệp Chi vẫn luôn không có biểu tình gì, trên mặt cuối cùng có chút dao động, cổ họng khàn khàn hỏi: “Ai chết?”
Trước đó cô ở biệt thự bị chìm trong một trận khói lửa, cổ họng cũng có chút khói độc ngấm vào, nói chuyện một lát cũng có chút khó khăn, âm thanh khàn khàm, không giống lúc trước dễ nghe.
Tinh thần Ly nhìn ra có chút thương xót: “Đối mặt với hiện thực đi, Mạc Hạ chết rồi.”
Hạ Diệp Chi có một đôi mắt rất đẹp, mắt mèo rất hiếm thấy, bình thường mang vẻ ôn nhu sáng láng, lúc cười lên nhìn rất chói loá, rất động lòng người.
Mà lúc này, mắt cô như thể đôi mắt mèo đang mở, trong trẻo gợn sóng nhìn Ly.
Ý lạnh dưới mắt cô, sâu sắc giống như một khắc sau là chảy ra.
Ly cũng tính người là đã gặp qua cảnh lớn, lúc này chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi này trong trẻo gợn sóng, đột nhiên cảm thấy có chút phát lạnh.
Cô xem Hạ Diệp Chi thành kẻ địch ảo, mặc dù lúc này đáy lòng cô có chút đồng tình với Hạ Diệp Chi, nhưng cũng không muốn thừa nhận cô vừa rồi đột nhiên bị Hạ Diệp Chi nhìn có chút khiếp sợ.
Ly không tự chủ mà hất cầm một cái mặt không biểu cảm nói: “Thi thể đã tìm được rồi, đã qua giám định, cùng với DNA của Mạc Hạ trùng khớp, cô cũng không cần ở trong lòng nảy sinh hy vọng, tôi nói đều là sự thật.”
Nét dao động rất nhẹ trên gương mặt của Hạ Diệp Chi cũng biến mất không thấy nữa.
Như thể cô giống như không nghe thấy lời của Ly nói, xoay đầu nhìn bó hoa của bệnh viện đặt ở đầu giường.
Đó là bó hoa bách hợp tươi khiết, lúc hít sâu còn ngửi thấy hương thơm của hoa bách hợp. Kế bên là một bộ bình hoa thủy tinh.
Tầm mắt của Hạ Diệp Chi kiên định rơi trên bình hoa thủy tinh kia.
Ly đem một loạt phản ứng của Hạ Diệp Chi đặt dưới mắt, nhìn nhìn bình hoa, lại nhìn Hạ Diệp Chi, thử thăm dò gọi một tiếng: “Hạ Diệp Chi?”
Không phải kích động đến ngốc rồi chứ?
Chỉ có điều, cô quả thật không cảm thấy Hạ Diệp Chi như vậy không chịu nổi kích động.
Người phụ nữ này ngoài nhu trong cương, không giống như yếu ớt đến vậy.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn bình hoa một hồi, thì tự tay cầm bình hoa, cầm đến truớc mặt, đặt ở trên chăn.
Cô cuối đầu nhìn hoa bách hợp, như thể giống như đang nhìn vật quý hiếm nào đó, mắt cũng không dời một lúc.
Qua mấy giây, cô cũng không quay đầu, không cảm xúc gì nhẹ nhàng hỏi: “Cô mới vừa nói gì?”
Ly vốn dĩ dự định nói hết lời mới đi,nhưng lúc này dáng vẻ của Hạ Diệp Chi, khiến đáy lòng cô hoài nghi cực kỳ, miễn cưỡng ở lại xem Hạ Diệp Chi sẽ thế nào.
Phản ứng của Hạ Diệp Chi quá cổ quái, cũng quá bình tĩnh.
Cũng có thể là cái chết của Mạc Hạ, đối với cô là một đả kích quá lớn.
Hạ Diệp Chi đột nhiên hỏi, Ly cũng không hề để ý lại nhắc một lần nữa.
“Con gái cô chết rồi, hiện tại biệt thự đã chìm trong lửa lớn. Bên trong có thi thể bị cháy rụi của một đứa nhỏ, đã kiểm tra qua, DNA trên cơ thể đứa trẻ đó chính là con của cô, cô bây giờ…”
Sau cùng “Nghe rõ chưa?” Có mấy cái từ còn chưa nói ra, Ly bất thình lình dùng tay đỡ lấy bình hoa đang bay qua.
Lưc đạo ném bình hoa rất mạnh, tuy rằng tay Ly đã ngăn được, nhưng tay cô bị mãnh vỡ của bình hoa làm đau, đau đến nổi có chút ngứa ran.
Ly dùng lực vung tay, phẫn nộ hừng hực nói: “Hạ Diệp Chi! Cô điên rồi sao!”
Cô cảm thấy Hạ Diệp Chi thật sự là bị kích thích đến điên rồi, cư nhiên lại lấy bình hoa ném cô.
Đôi mắt Hạ Diệp Chi lãnh đạm giống như đêm tối lạnh lẽo, khẽ hé môi đỏ, từ trong cổ họng phát ra âm thanh rõ ràng: “Cút!”
“Cô bảo tôi cút, cô cho rằng cô là ai!” Trong xương cốt Ly mang theo sự ngạo mạn của người phụ nữ, cô vốn còn cho rằng Hạ Diệp Chi có chút đáng thương. Nhưng bây giờ, chút thương hại kia trong lòng cô đã tiêu biến hết một chút cũng không còn.
Biểu tình trên mặt Hạ Diệp Chi không dao động, tay cầm toàn bộ đồ vật có thể lấy đều cầm ném lên người Ly.
Ly không vội khuyên ngăn, tay ngăn trái ngăn phải, nhưng vẫn là khó trách đồ vật bị Hạ Diệp Chi ném đến vỡ thành từng mảnh.
Lợi ích của phòng bệnh cao cấp chính là ở đây, chu cấp rất nhiều đồ,vật Hạ Diệp Chi có thể ném vỡ càng nhiều.
Ly không gấp tránh đi, khí cực kỳ bại hoại lui về sau.
Cuối cùng, ở bên cạnh Hạ Diệp Chi không còn đồ vật có thể ném, cô khàn giọng hét lên: “Cút ra ngoài!”
Hạ Diệp Chi lúc này ngồi trên giường bệnh, tái nhợt mà yếu ớt, rõ ràng là dáng vẻ không có tí ti sức, nhưng trên thật tế chị Ly mở mở miệng không dám lên tiếng.