Theo sự dùng lực của Mạc Cẩm Vân, bộ tóc giả trên đầu cô bị rơi xuống, lộ ra mái tóc thật.
Trước đây, Mạc Cẩm Vân cũng từng có một mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng vô cùng đẹp.
Nhưng giờ đây sau khi Mạc Cẩm Vân đã không còn bộ tóc giả nữa, trên đầu cô ta chỉ còn vài sợi tóc thưa thớt thậm chí còn có thể nhìn thấy một mảng da đầu lớn.
Hạ Diệp Chi kinh hãi: “Chị…”
Mạc Cẩm Vân vô cùng bình tĩnh nói ra hai từ: “Ung thư.”
Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói xong rồi lại đeo lên đầu bộ tóc giả.
Động tác vô cùng thuần thục dường như đã làm việc này rất nhiều lần thành quen rồi.
Hạ Diệp Chi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vì sao không ở lại nước ngoài trị liệu? Điều kiện trị liệu ở nước ngoài tốt hơn.”
“Có câu ngạn ngữ ‘lá rụng về cội’.” Mạc Cẩm Vân nâng cằm, sự kiêu ngạo từ tận trong xương không hề giảm: “Mặc dù sống ở nước ngoài rất nhiều năm nhưng đối với tôi, đó cũng chỉ là nơi đất khách quê người mà thôi. Nếu chết, tôi muốn được chôn cất ở nơi mình sinh ra.”
Hạ Diệp Chi hiểu ý trong lời nói của cô, Mạc Cẩm Vân đã hoàn toàn từ bỏ ý định trị liệu rồi, bây giờ cô về đây ở chính là đang chờ chết!
Từng là một Mạc Cẩm Vân không ai sánh bằng, nở mày nở mặt, là cô chủ lớn của nhà họ Mạc được vô số người ngưỡng mộ, thế mà bây giờ lại ở trong tiểu viện đơn giản này chờ chết.
Tâm trạng Hạ Diệp Chi rất phức tạp.
Nếu nói đồng tình thì cô thật sự không có sự đồng tình gì đặc biệt với Mạc Cẩm Vân.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì Mạc Cẩm Vân cũng chưa chính thức làm chuyện gì không thể tha thứ.
Mạc Cẩm Vân đúng là đã từng khiến cô và Mạc Đình Kiên phải xa cách ba năm nhưng ba năm đó cô vẫn luôn chăm sóc tốt cho Mạc Hạ.
Nếu như Mạc Cẩm Vân đủ độc ác thì sẽ đuổi cùng giết tận.
Mạc Cẩm Vân không độc ác đến mức làm ra chuyện gì không thể tha thứ nhưng cũng không phải là người thiện lương.
Đứng từ một góc độ khác mà nói, cô ta là chị gái ruột của Mạc Đình Kiên cũng là bác ruột của Mạc Hạ.
Cô càng là người thân còn sót lại không nhiều trên thế giới này của Mạc Đình Kiên.
“Hạ Diệp Chi, cô có biết cô đang có vẻ mặt gì không?” Giọng Mạc Cẩm Vân đã kéo suy nghĩ Hạ Diệp Chi trở về.
Hạ Diệp Chi vô thức đưa tay lên sờ mặt mình.
Mạc Cẩm Vân mang theo vẻ mặt hứng thú nói: “Trên mặt cô viết đầy hai chữ ‘đồng tình’.”
Hạ Diệp Chi thề thốt phủ nhận: “Tôi không có.”
“Vậy thì tốt.” Mạc Cẩm Vân cười nhẹ: “Cho dù tôi sắp chết nhưng đời này tôi cũng sống nở mày nở mặt hơn cô nhiều.”
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm Mạc Cẩm Vân, kỳ dị nhìn ra sự gượng ép đằng sau nụ cười cô ta.
Nếu như, Mạc Cẩm Vân thật sự cảm thấy đời này sống rất nở mày nở mặt liền thỏa mãn thì sao lại quay về tìm Mạc Đình Kiên?
Mặc dù bây giờ cô ta không làm việc ở Mạc thị nữa nhưng tiền của cô ta có tiêu cũng không hết, cô ta có thể cầm số tiền đó đi tiêu xài khắp nơi.
Con người nếu như không phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ thì đều có quyền được tha thứ.
Mạc Cẩm Vân có lẽ đã… hoàn toàn tỉnh ngộ.
…
Buổi tối lúc đi ngủ, Hạ Diệp Chi muốn ngủ cùng Mạc Hạ.
Nhưng Mạc Hạ vẫn rất kháng cự cô hơn nữa còn ngủ rất muộn.
Hạ Diệp Chi vẫn đứng ngoài cửa, cô đứng ở đó đến gần mười một giờ Mạc Hạ mới ngủ trên tấm thảm lụa trên mặt đất.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới đi vào bế Mạc Hạ lên giường, cẩn thận đắp chăn cho bé.
Cô ngồi cạnh giường một lúc rồi mới đứng lên đi xuống lầu uống nước.
Cô rót một cốc nước rồi ra khỏi phòng bếp liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Muộn thế này rồi còn có ai đến chứ?
Hạ Diệp Chi hơi nhíu mày, đang suy nghĩ có nên đi xem không thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại thấy ‘râu quai nón’ từ trên lầu bước xuống, anh ta vừa đi vừa mặc quần áo.
Theo lời Mạc Cẩm Vân thì ‘râu quái nón’ này tên là Tiêu Thâm , là một vệ sĩ.
Nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy anh ta không đơn giản chỉ là một vệ sĩ.
Bên cạnh Mạc Đình Kiên nhiều vệ sĩ như vậy nhưng Hạ Diệp Chi chưa từng thấy vệ sĩ nào giống như Tiêu Thâm , đôi mắt sắc bén ấy thi thoảng sẽ lóe lên khiến người khác cảm thấy u ám.
Tiêu Thâm thấy Hạ Diệp Chi ở phòng khách thì hơi ngừng lại, nói: “Tôi đi mở cửa.”
Giọng điệu anh ta rõ ràng mà quyết đoán, nói xong thì bước nhanh ra mở cửa.
Hạ Diệp Chi không đi theo chỉ ở trong phòng khách chờ Tiêu Thâm quay lại.
Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trở lại của Tiêu Thâm .
Chỉ nghe tiếng bước chân, Hạ Diệp Chi phát hiện không chỉ có một mình Tiêu Thâm mà còn có cả tiếng bước chân người khác nữa.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Hạ Diệp Chi vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc của Mạc Đình Kiên vừa lúc bước vào phòng, còn Tiêu Thâm thì đứng sau lưng anh.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, nghênh tiếp: “Sao anh lại tới đây?”
Mạc Đình Kiên cũng không hỏi sao cô lại biết nơi này, sao lại tới đây.
Anh nhìn cô một lúc thật lâu rồi mới ngửa đầu nhìn thoáng qua lầu trên, hỏi: “Gặp Mạc Hạ rồi?”
Nhắc đến Mạc Hạ, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng đọng.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi ngưng lại: “Gặp rồi.”
Cô quay người đi về phía sofa ngồi xuống, Mạc Đình Kiên cũng đi theo qua đó.
Tiêu Thâm rất biết ý mà lên lầu, phòng khách chỉ còn lại Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Hai người ngồi song song trên ghế sofa, nhìn nhau không nói.
Lúc này, Hạ Diệp Chi không có tâm trạng so đo với Mạc Đình Kiên, cũng không muốn nói với anh Mạc Hạ trở nên như bây giờ là trách nhiệm của ai.
Cô chỉ muốn Mạc Hạ nhanh chóng bình phục trở lại.
Thật lâu sau, Mạc Đình Kiên mới mở miệng trước: “Tình huống của Hạ Hạ bây giờ là do sau khi gặp phải khủng hoảng, xuất phát từ bản năng tự phong bế chính mình để tìm kiếm cảm giác an toàn. Chỉ cần sống trong môi trường bình ổn thì sẽ bình thường nhanh trở lại thôi.”
Hạ Diệp Chi mấp máy môi không nói gì.
“Con bé vừa mới ngủ, anh có muốn lên thăm không?” Hạ Diệp Chi quay đầu hỏi anh.
“Ừm.” Mạc Đình Kiên gật đầu.
Hai người một trước một sau lên lầu thăm Mạc Hạ.
Ban nãy khi ra ngoài Hạ Diệp Chi vẫn bật một bóng đèn nhỏ trong phòng cho Mạc Hạ.
Khi cô đẩy cửa đi vào phát hiện Mạc Hạ đáng lẽ ra phải đã ngủ say thì bây giờ lại đang ngồi trên chăn cúi đầu chơi gì đó.
“Hạ Hạ?”
Hạ Diệp Chi gọi tên cô bé, Mạc Hạ đột nhiên ngẩng đầu rồi dường như bị giật mình rụt người lại, sau đó nhanh chóng chui lại trong chăn, kéo chăn lên che kín đầu, bọc kín bản thân trong đó.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên một cái rồi mới bước nhanh về phía giường.
Cô thử thăm dò đưa tay muốn kéo chăn Mạc Hạ ra một chút.
Nhưng tay cô vừa chạm vào chăn đã nghe thấy Mạc Hạ hét lên một tiếng.
Hạ Diệp Chi như bị giật điện đột nhiên rụt tay về.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy phản ứng của cô thì nhíu mày bước nhanh tới, đưa tay xốc chăn Mạc Hạ lên.
“Anh làm gì vậy!” Hạ Diệp Chi thấp giọng kêu lên, muốn ngăn cản anh.
Nhưng chuyện Mạc Đình Kiên muốn làm thì không ai có thể ngăn được.
Trên chiếc giường đơn, Mạc Hạ co rụt lại một góc cũng không nhìn bọn họ.
Cánh tay dài của Mạc Đình Kiên vươn ra bế Mạc Hạ lên.
Mạc Hạ cau mày, kháng cự anh giống như trước đó khi Hạ Diệp Chi bế bé, vung nắm tay nhỏ xíu đánh lên người Mạc Đình Kiên.