Hạ Diệp Chi nói xong, Mạc Đình Kiên không trả lời ngay.
Cô đợi một lúc mới phát hiện thật ra Mạc Đình Kiên không có ý định muốn lên tiếng nên nói: “Vậy quyết định như thế nhé? Em đi hỏi chị ta nghĩ thế nào.”
Mạc Đình Kiên không phản đối, Hạ Diệp Chi liền đi tìm Mạc Cẩm Vân.
Khi Hạ Diệp Chi đi tìm Mạc Cẩm Vân thì thấy Mạc Cẩm Vân đang ngồi trước gương chỉnh đốn lại mái tóc giả của mình.
Nhưng hễ là phụ nữ, không ai không yêu đẹp cả.
Huống chi Mạc Cẩm Vân đã từng là người phụ nữ xinh đẹp vô cùng.
Mặc dù đang bị bệnh, tóc cô đã rụng rất nhiều, cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều tóc giả.
Đủ các loại, có dài có ngắn, có thẳng có uốn.
Mạc Cẩm Vân thấy Hạ Diệp Chi bước vào bèn buông tóc giả trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi: “Có việc gì à?”
Hạ Diệp Chi lại đi lên trước vài bước, dừng lại ở nơi cách Mạc Cẩm Vân rất gần rồi bắt đầu nói chuyện.
“Tôi và Mạc Đình Kiên dự định về thành phố Hà Dương.”
Cô thấy sau khi Mạc Cẩm Vân nghe được lời cô nói liền sững sờ. Đây là biểu hiện của sự ngạc nhiên.
Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Tôi muốn đưa Hạ Hạ cùng về.”
Vừa dứt lời, Mạc Cẩm Vân chợt bật dậy và nói: “Có ý gì? Tại sao phải đưa Hạ Hạ đi? Nó sống ở đây chẳng phải khá tốt sao? Các người đưa nó về thành phố Hà Dương ngược lại bất tiện hơn.”
“Chúng tôi là ba mẹ của con bé, lúc này càng nên ở bên cạnh nó hơn.”
Lời nói của Hạ Diệp Chi dường như khiến Mạc Cẩm Vân không thể tìm ra lý do để phản bác.
“Như vậy à…” Mạc Cẩm Vân khẽ thở dài, gật đầu với vẻ đầy suy tư: “Cũng đúng, dù sao thì nó cũng là con của hai người, tất nhiên phải ở bên hai người.”
Cho dù Mạc Cẩm Vân đã cố gắng đè nén lại cảm xúc của mình, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nhận ra sự thất vọng trong mắt cô.
Cô đã nhận thấy mọi phản ứng và biểu cảm của Mạc Cẩm Vân.
Nhưng chỉ lặng lẽ quan sát, không nói trắng ra.
Hạ Diệp Chi tựa như vô tình nói: “Vậy còn chị thì sao? Theo chúng tôi về thành phố Hà Dương chứ?”
Nghe những lời Hạ Diệp Chi nói, sự kinh ngạc trên mặt Mạc Cẩm Vân không thể che giấu được nữa.
“Hạ Hạ sống ở đây được vài ngày chắc cũng khá quen thuộc với chị, nếu chị có thể về chung với con bé. Nếu con bé có thể gặp được chị hằng ngày, nói không chừng có thể giúp ích cho tình hình của con bé.”
Câu nói này của Hạ Diệp Chi, trọng điểm rơi vào Mạc Hạ. Nhưng Mạc Cẩm Vân không ngốc, cô có thể nhận ra ý của Hạ Diệp Chi là muốn cô cùng về thành phố Hà Dương.
Mặc dù số lần cô đối mặt với Hạ Diệp Chi không nhiều, nhưng cũng không gây trở ngại về sự hiểu biết của cô đối với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi không phải một người manh động, cô nói được lời như vậy, vậy chứng tỏ cô đã bàn bạc với Mạc Đình Kiên.
Mạc Cẩm Vân nhìn Hạ Diệp Chi được một lúc nhưng không nói được gì cả, cô khẽ hé môi, nước mắt lưng tròng.
“Nếu chị bằng lòng thì chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi liền.” Hạ Diệp Chi không định ở lại đây nhìn Mạc Cẩm Vân khóc, càng không muốn ở lại an ủi cô ta.
Khi Hạ Diệp Chi quay người bước ra ngoài, vô tình liếc mắt thấy Mạc Cẩm Vân đưa tay lau mặt.
Cô giả vờ không thấy gì cả, đi thẳng ra ngoài.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên không mang theo bất cứ thứ gì qua đây nên không cần thu dọn đồ đạc, nhưng muốn dỗ dành Mạc Hạ lên xe thì thật không dễ dàng.
Mạc Hạ dường như đã xem căn phòng nhỏ của cô bé là khu vực an toàn của bé, vì vậy bé không muốn rời khỏi căn phòng này.
Hạ Diệp Chi đã mất rất nhiều sức mới dỗ dành được Mạc Hạ lên xe.
Về cùng với họ còn có vệ sĩ của Mạc Cẩm Vân, Tiêu Thâm .
Hạ Diệp Chi vẫn hơi tò mò về Tiêu Thâm , chủ yếu là trông anh ta thực sự không giống vệ sĩ bình thường.
Nhưng trên đường đi cô cũng không có cơ hội tìm Mạc Đình Kiên hỏi về chuyện liên quan đến Tiêu Thâm , bởi vì Mạc Hạ luôn dựa sát vào cô.
Một nhà ba người họ ngồi ở dàn ghế sau, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp ngồi ở hai bên, Mạc Hạ ngồi ở chính giữa.
Mạc Hạ sợ Mạc Đình Kiên nên dựa sát vào Hạ Diệp Chi.
Chứng tỏ rằng Mạc Hạ vẫn rất tin cậy vào cô, điều này khiến Hạ Diệp Chi vui mừng.
Bốn giờ chiều, xe dừng lại ở trước cửa biệt thự của thành phố Hà Dương.
Hạ Diệp Chi lấy tấm chăn được chuẩn bị sẵn ra quấn lấy Mạc Hạ, ôm cô bé vào biệt thự và bế thẳng lên phòng.
Mạc Hạ dường như có ấn tượng với căn phòng của bé, về tới phòng liền nhanh chóng co người trốn ở góc giường.
Hạ Diệp Chi xoa dịu cô bé một hồi liền ngủ thiếp đi.
Nói là xoa dịu, thật ra Hạ Diệp Chi chỉ đứng ở nơi cách Mạc Hạ hai mét và nói chuyện với Mạc Hạ mà thôi.
Thu xếp ổn thỏa cho Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi bèn ra khỏi phòng.
Khi cô ra ngoài đúng lúc bắt gặp phải Mạc Đình Kiên.
“Suỵt!” Hạ Diệp Chi làm một cử chỉ im lặng, sau khi cô đóng cửa lại rồi nói với Mạc Đình Kiên: “Hạ Hạ ngủ rồi.”
Mạc Đình Kiên quan sát cô kĩ càng, thấy Hạ Diệp Chi cười từ trong tận đáy lòng nên anh không hỏi tiếp nữa.
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Mạc Cẩm Vân: “Chị anh đâu? Sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Mạc Đình Kiên nói với vẻ không cảm xúc: “Người giúp việc sẽ sắp xếp.”
Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Mạc Đình Kiên.
Bây giờ Mạc Cẩm Vân đã hối hận rồi, Mạc Đình Kiên bằng lòng chấp nhận Mạc Cẩm Vân nhưng mức độ chấp nhận vẫn có hạn.
“Em qua đó xem thử.” Hạ Diệp Chi vỗ nhẹ vào tay Mạc Đình Kiên và nói.
Mạc Đình Kiên cau mày, kéo lấy cô: “Không cần.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười rồi rút tay mình ra đi tìm Mạc Cẩm Vân.
Người giúp việc sắp xếp cho Mạc Cẩm Vân một căn phòng khách, đồ đạc trong phòng khách không nhiều, rất nhiều thứ cần phải sắm thêm.
Hạ Diệp Chi nói với dáng vẻ của một nữ chủ nhân: “Cần thứ gì cứ việc dặn dò người giúp việc là được.”
Ánh mắt của Mạc Cẩm Vân lướt qua Hạ Diệp Chi, nhìn về sau lưng cô.
Hạ Diệp Chi biết cô ta đang xem Mạc Đình Kiên có đến hay không nhưng định sẵn cô ta phải thất vọng rồi.
Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần: “Chị nghỉ ngơi trước đi, tôi đi trước đây.”
Cô ra khỏi phòng của Mạc Cẩm Vân, vẫn chưa đi được vài bước, điện thoại liền reo lên.
Khi cô thấy số điện thoại đó bỗng chốc sa sầm mặt.
Người gọi cho cô không phải người khác, chính là Lưu Chiến Hằng.
Giờ này Lưu Chiến Hằng gọi cho cô làm gì?
Hạ Diệp Chi do dự chốc lát rồi nghe máy.
“Có chuyện gì?” Ngay cả lễ nghi cơ bản khi nói điện thoại cũng bỏ đi, Hạ Diệp Chi không có tâm trạng nói lời khách sáo với anh.
Lưu Chiến Hằng cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng cô: “Tối qua em và Mạc Đình Kiên đi đâu?”
Hạ Diệp Chi thầm hoảng sợ, Lưu Chiến Hằng ngay cả chuyện tối hôm qua Mạc Đình Kiên ra khỏi thành phố Hà Dương cũng biết được!
Không ngờ Lưu Chiến Hằng lại nắm rõ hành trình của họ đến vậy.
Nhưng nghe giọng điệu của Lưu Chiến Hằng, có vẻ anh không biết rằng cô và Mạc Đình Kiên lần lượt ra khỏi thành phố Hà Dương, anh tưởng buổi tối cô đi cùng với Mạc Đình Kiên!