Cô không biết Mạc Đình Kiên có thể nhận điện thoại của cô hay không.
Ở góc nhìn của cô, dựa vào sự hiểu biết của cô về Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đã nói nhiều lời tuyệt tình như vậy, khả năng cao sẽ không nhận điện thoại của cô.
Lúc điện thoại được kết nối, tay của Hạ Diệp Chi vẫn không buông lỏng.
Giống như cô dự đoán, mãi đến khi điện thoại tự động cắt đứt, Mạc Đình Kiên không nhận điện thoại của cô.
Sau khi điện thoại di động tự động cắt đứt, tự động trở về trang danh sách liên lạc.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm màn hình chẳng có mấy người liên lạc, đâm thẳng vào tim cô.
Có ai trong số những người này không biết tổ chức X?
Với sự từng trải và các mối quan hệ của Tần Thủy San, liệu cô có biết tổ chức X không?
Cố Tri Dân thì sao? Anh ta có biết chuyện của tổ chức X không?
Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây, liền cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Cố Tri Dân.
Điện thoại kết nối được, giọng của Cố Tri Dân vang lên: “Diệp Chi?”
Bất cứ lúc nào, Cố Tri Dân cũng có tinh thần siêu cao.
“Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.” Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân cũng coi như quen thuộc, cũng sẽ không quanh co lòng vòng.
Cố Tri Dân đầu kia chần chờ chốc lát, mới nói: “Em muốn hỏi chuyện của Đình Kiên sao? Gần đây anh không gặp cậu ấy, cũng không biết gần đây cậu ấy đang làm cái gì nữa. . .”
Vội vã gạt chuyện này đi thế này, thực sự…
Hạ Diệp Chi đâu phải không biết suy nghĩ của Cố Tri Dân, chỉ sợ Cố Tri Dân bị Mạc Đình Kiên chỉnh mà thôi.
“Chuyện tôi hỏi và chuyện của Mạc Đình Kiên không liên quan.”
Nghe Hạ Diệp Chi nói xong, Cố Tri Dân lập tức thay đổi giọng nói, thở phào nhẹ nhõm nói: “Em không nói sớm không phải chuyện liên quan đến Đình Kiên, làm anh sợ muốn chết, thật là. . .”
“Anh biết tổ chức X sao?” Hạ Diệp Chi vừa dứt lời, chợt nghe đầu bên kia điện thoại kia vang lên tiếng ho khan của Cố Tri Dân.
“Khụ khụ khụ. . .” Cố Tri Dân đầu kia vang lên tiếng va chạm, có vẻ là đổ ly nước, đang lau nước.
Hạ Diệp Chi cũng không giục, an tĩnh chờ Cố Tri Dân chuẩn bị xong.
Không lâu sau, bên kia vang lên tiếng của Cố Tri Dân: “Diệp Chi, em lặp lại lần nữa, em vừa nói cái gì?”
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn lặp lại một lần nữa: “Em hỏi anh, anh có biết tổ chức X hay không?”
Giọng của Cố Tri Dân đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Diệp Chi, rất nhiều chuyện xảy ra à? Thực ra có rất nhiều loại biện pháp giải quyết, có thể tạm thời em không nghĩ ra, nhưng không cần đi đường vòng! Lùi một bước trời cao biển rộng, có một số việc. . .”
Cố Tri Dân đột nhiên cùng Hạ Diệp Chi nói một đống đạo lý lớn lao.
Hạ Diệp Chi nghĩ có chút không hiểu, cô cắt đứt lời Cố Tri Dân: “Cố Tri Dân, rốt cuộc anh đang nói cái gì?”
Cố Tri Dân hít một hơi sâu, như là đang làm một quyết định trọng đại, nói: “Diệp Chi, dù là Mạc Đình Kiên phụ em, cậu ta đối với em không tốt, em cũng không thể thuê người của tổ chức X đối phó với cậu ta!”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Trong đầu của ngươi đang tưởng tượng cái gì thế? Tôi có nói muốn đi thuê người đối phó Mạc Đình Kiên sao?”
Tuy rằng cô nghĩ đầu óc Cố Tri Dân có điểm không bình thường, thế nhưng giọng của Cố Tri Dân có thể nghe được, anh ấy biết tổ chức X, đồng thời cũng biết rất nhiều về tổ chức này.
“Vậy em hỏi chuyện của tổ chức X làm cái gì?” Cố Tri Dân thở dài một hơi, giọng nói cũng có chút xấu hổ.
Gần đây quan hệ của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi rõ ràng xuống tới âm độ. Bởi vì hai ngày này anh ấy gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên, đều không gọi được.
Thế nhưng, anh ấy không hiểu rõ Mạc Đình Kiên suy nghĩ cái gì, không hiểu hai người này nghĩ gì.
Anh ấy cũng hiểu được lần này Mạc Đình Kiên làm chuyện có chút tuyệt tình, Hạ Diệp Chi vừa hỏi anh ấy chuyện của tổ chức X. Anh ấy là thật không tự chủ được liền nghĩ đến Hạ Diệp Chi muốn trả thù Mạc Đình Kiên trong chuyện này.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Anh biết bao nhiêu về tổ chức X?”
Cố Tri Dân trầm mặc một chút, giọng nói có chút nghiêm túc: “Em hỏi cái này rốt cuộc muốn làm gì? Em không nói em muốn làm gì, anh sẽ không nói cho em biết.”
Vừa rồi cô còn nghĩ Cố Tri Dân không đáng tin cậy, không ngờ bây giờ lại trở nên cẩn thận như thế.
Hạ Diệp Chi tùy tiện viện cái cớ: “Gần đây tôi viết 《 Mất thành 2》 bên trong nội dung có liên quan đến tổ chức, cho nên muốn thu thập một vài tư liệu sống.”
Trước đó Cố Tri Dân còn cho rằng Hạ Diệp Chi muốn thuê người của tổ chức X đối phó với Mạc Đình Kiên, cũng là bởi vì nói chuyện nói một quá đầu óc.
Hiện tại tỉnh táo lại, tự nhiên nhớ Hạ Diệp Chi không có khả năng làm loại chuyện đó.
Nghe Hạ Diệp Chi nói là thu thập tư liệu sống, Cố Tri Dân cũng không nghĩ nhiều, tin tưởng cô.
“Ôi chao, về cái tổ chức X này, nói ra rất dài dòng, nói một chút thì không rõ.” Cố Tri Dân làm như trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hay là thế này đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Gặp mặt nói chuyện?
Hạ Diệp Chi nghĩ Cố Tri Dân có hơi quá mức nhiệt tình.
Khác thường thế này ắt có vấn đề.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, Cố Tri Dân nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối hôm nay gặp, cùng nhau ăn cơm tối ở Kim Hải, thuận tiện nói chuyện của tổ chức X. . . Thuận tiện gọi luôn cả Thẩm Lệ.”
Nói nhiều như vậy, hóa ra câu cuối cùng mới là trọng điểm.
“Cố Tri Dân, hiệu suất của anh cũng quá thấp, anh và Tiểu Lệ từ nhỏ đã quen nhau, tôi quên anh cũng ba, bốn năm. Bây giờ anh với Tiểu Lệ còn chưa ở bên nhau.” Hạ Diệp Chi nói tiếp, cô cũng thấy hơi lạ.
Thực sự đến bây giờ, cô cũng không biết Thẩm Lệ vì sao bài xích Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lúc Hạ Diệp Chi biết Thẩm Lệ, và có quan hệ tốt với Thẩm Lệ, cũng chưa từng thấy Cố Tri Dân xuất hiện ở bên cạnh Thẩm Lệ.
Điều này có nghĩa là, vấn đề của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có thể đã xuất hiện trước khi cô và Thẩm Lệ quen nhau.
Cũng chính là chuyện phát sinh lúc Thẩm Lệ mười chín tuổi.
“Coi như em giúp anh một chút, Diệp Chi. . .” giọng của Cố Tri Dân kéo dài, bày ra bộ dạng đáng thương.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Tôi sẽ hỏi Tiểu Lệ, nếu như cô ấy không đến, cũng chỉ có thể quên đi.”
“Được, không thành vấn đề!” Cố Tri Dân đáp ứng, giọng nói mừng rỡ.
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, gọi ngay cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gần đây đang ghi hình một chương trình tạp kĩ, mỗi ngày kết thúc công việc cũng khá sớm.
Lúc Hạ Diệp Chi gọi tới, vừa đúng lúc Thẩm Lệ đang cầm điện thoại chơi, nghe điện thoại cũng rất nhanh.
“Diệp Chi, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tớ?” Gần dây Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ không liên lạc nhiều, hay thỉnh thoảng gửi tin nhắn qua Messenger.
“Tớ có chút việc cần nhờ Cố Tri Dân, anh ấy nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh ấy muốn cho tớ rủ cậu đi, cậu phải đi, nếu cậu không muốn đi, anh ấy khẳng định sẽ giúp tớ chuyện này.”
Hạ Diệp Chi nói rõ ràng, có muốn đi hay không, tất cả đều phụ thuộc vào Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ bất mãn nói: “Đi, tại sao không đi, trực tiếp quên anh ta là được.”
Hạ Diệp Chi tinh tế bắt được trong giọng nói Thẩm Lệ có cảm xúc, bật cười nói: “Được, vị trí ở Kim Hải, đến lúc đó cùng đi.”
“Cứ quyết định thế nhé, hôm nay mình sẽ nghỉ sớm hơn.” Thẩm Lệ vui mừng cúp điện thoại.