Tần Thủy San thấy phản ứng của cô bình thản như vậy, hơi thất bại mà nói ra sự thật: “A, thật ra tôi chỉ nhìn thấy hình đại diện thôi…”
Khi Hạ Diệp Chi và Mạc Gia Thành nói chuyện trời đất, có nhắc tới Mạc Đình Kiên.
Nếu Tần Thủy San thật sự nhìn thấy toàn bộ, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy. Cô ta nhất định không ngừng gặng hỏi cô đang nói chuyện với ai, có quan hệ gì với Mạc Đình Kiên.
Đương nhiên, bây giờ Tần Thủy San cũng đang gặn hỏi cô đang nói chuyện với ai.
“Nói một chút nghe đi, có phải cái cậu trai đang theo đuổi cậu không vậy?” Tần Thủy San mang vẻ mặt tò mò nhìn cô.
“Không ai theo đuổi tôi, chỉ là một đứa em mà thôi.” Mạc Gia Thành nhỏ hơn cô gần tám, chín tuổi. Đối với cô mà nói, cậu chỉ là một đứa em trai.
“Tôi không tin.” Tần Thủy San hất cằm vào chiếc di động của Hạ Diệp Chi: “Cậu đưa tin nhắn cho tôi xem thì tôi tin. Nếu cậu không cho, vậy nhất định là cậu trai theo đuổi cậu rồi.”
Cô biết Hạ Diệp Chi không có khả năng đưa tin nhắn cho mình xem nên mới nói như vậy.
Mà Hạ Diệp Chi thì càng hiểu rõ suy nghĩ của Tần Thủy San, cô không nói hai lời đưa điện thoại cho Tần Thủy San, nét mặt không sao cả: “Xem đi.”
Tần Thủy San há miệng thở dốc, thất vọng nói: “Không xem.”
Cô không có sở thích rình mò việc riêng của người khác, nhiều chuyện thì thích thật, nhưng không có nghĩa là không coi trọng đến riêng tư.
Hạ Diệp Chi vô tư như vậy, đã chứng tỏ người vừa nói chuyện trời đất với cô quả thật chỉ là một đứa em mà thôi.
Tần Thủy San không chịu để yên mà hỏi tiếp: “Là bà con nhà họ Hạ của cậu à?”
“Không phải.” Hạ Diệp Chi cảm thấy Tần Thủy San hơi phiền, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, từ sân bay đến khách sạn cũng cần hơn một giờ.
“À…” Tần Thủy San nói đến nhà họ Hạ thì lại có thêm đề tài: “Đúng rồi, bữa tiệc lần trước tôi tham gia, nghe mấy chủ đầu tư có nhắc tới Hạ thị, nói là giờ Hạ thị rất thảm, cả một ngôi sao quảng bá sản phẩm mới cũng mời không nổi, muốn mở rộng cũng không có cách nào.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì nhớ lại một việc, đột nhiên mở mắt ra hỏi: “Vậy à?”
Tần Thủy San vốn chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện, nhưng Hạ Diệp Chi phản ứng lại nên cô ta lập tức càng hăng say: “Đúng vậy, cậu không biết sao? À, cậu và nhà họ Hạ đã cắt đứt liên lạc.”
Năm đó, Hạ Lập Nguyên đã đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với Hạ Diệp Chi, thành phố Hà Dương không ai không biết. Cho tới bây giờ vẫn còn người lấy chuyện này ra làm đề tài buôn chuyện sau giờ ăn cơm.
“Ừ.” Suy nghĩ của Hạ Diệp Chi bay đi xa.
Cô nhớ tết năm trước, Hạ Thời Yến chủ động gọi điện thoại bảo cô về ăn tết, còn nói về sau cô có thể dựa vào nhà họ Hạ gì đấy.
Thì ra nguyên nhân thật sự là vậy.
Hạ thị cứ xuống dốc liên tục, ngay cả một ngôi sao cũng không mời nổi, cho nên muốn dựa vào quan hệ của cô trong giới giải trí.
Hạ Diệp Chi cười cười tự giễu, quả nhiên người của nhà họ Hạ, ai cũng chỉ quan tâm đến lợi ích, không có khả năng thật sự tốt bụng đi làm chuyện hoàn toàn không có lợi cho mình.
“Hạ Diệp Chi, cậu làm sao vậy?”
Tần Thủy San thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh đi, còn tưởng do mình nhắc tới chuyện cô và nhà họ Hạ cắt đứt quan hệ, cô ta lập tức xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi không cố ý nhắc tới chuyện này.”
“Không có gì. Tôi ngủ đây.” Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Hiện giờ là buổi chiều, thời tiết lại ấm áp, đúng là khá buồn ngủ.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại thì thật sự mơ mơ màng màng ngủ quên. Giữa đường xe bỗng dừng lại, cô cũng bởi thế mà thức dậy.
Cô mở mắt ra, đầu óc còn đang mơ màng, chỉ theo bản năng hỏi một câu: “Đã tới chưa?”
“Chưa tới.” Nghe ra giọng của Tần Thủy San mang theo tia tức giận.
Hạ Diệp Chi ngồi dựa lưng nghẹo cổ ngủ trên xe, khiến cổ của cô nhứt mỏi vô cùng, cô lắc lư cái cổ rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Thủy San tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tự xem đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện đó là một gian nhà ăn. Mà đoàn người Tô Miên đang đi vào trong đó.
Bên tai lại truyền tới tiếng nói bực tức của Tần Thủy San: “Còn nửa giờ là đến khách sạn, mà cô ta nói đói bụng, đòi phải dừng lại ăn cơm, đúng là thứ nhiều chuyện! Cũng không biết Mạc Đình Kiên bị chập mạch không mà đi coi trọng đứa con gái như vậy!”
Tần Thủy San lải nha lải nhải mà cằn nhằn, Hạ Diệp Chi nghe cô ta nói Mạc Đình Kiên không tốt thế nào đến mức không còn cảm giác gì .
Cô quay đầu nhìn một cái, phát hiện cả xe chỉ còn hai người bọn họ, những người khác đều xuống xe vào nhà ăn ăn cơm.
Hạ Diệp Chi đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người: “Đi thôi.”
Tần Thủy San quay đầu qua một bên: “Tôi không muốn xuống.”
Nhìn ra được, Tần Thủy San đã thật sự tức giận. Ở mặt công việc, cô là người vừa nghiêm túc lại nghiêm khắc, đòan phim có nhiều người như vậy, điều họ cần chính là trật tự.
Kế hoạch ban đầu là chờ lát nữa đến được khách sạn rồi mở một cuộc họp trước, sau đó buổi tối cùng nhau ăn cơm, toàn bộ hành trình đều đã được sắp xếp trước rồi.
Hiện tại cũng vì một mình Tô Miên muốn ăn cơm, tất cả mọi người đều cùng đi ăn.
Hạ Diệp Chi không nể tình nói: “Không muốn cũng phải đi.”
Tần Thủy San lấy cái túi của mình lên rồi nhảy xuống xe.
Sau khi xuống xe, Hạ Diệp Chi thấy Tần Thủy San vẫn hết sức bực bội, Hạ Diệp Chi quyết định lên tiếng an ủi cô ta một chút.
Dù sao, trong đoàn phim này, Tần Thủy San là người bảo bọc cho cô.
Về sau nếu Tô Miên bị thua thiệt trước Hạ Diệp Chi, cô ta nhất định sẽ đến kiếm chuyện với Tần Thủy San.
Nếu Hạ Diệp Chi kéo Tần Thủy San làm đồng minh với mình, thì cũng nên chiếu cố tâm tình của cô ta một chút.
Hạ Diệp Chi vỗ vai Tần Thủy San, cực kỳ bình tĩnh nói: “Chịu đựng cô ta trước, tất cả tổn thất tính lên đầu Mạc Đình Kiên là được rồi, dù sao cái Mạc thị có chính là tiền.”
“Tôi biết.” Ánh mặt trời hơi chói mắt, Tần Thủy San híp mắt lại quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi một cái: “Chỉ cảm thấy hơi bực bội, tôi chỉ muốn quay cho tốt mà thôi, nhưng luôn có đủ thứ chuyện đáng ghét xảy ra!”
“Rất nhiều chuyện đều không theo ý mình như vậy đó.” Hạ Diệp Chi cười cười: “Nhưng cậu chỉ cần biết là, bản thân cậu muốn làm cái gì, thì nhất định phải kiên trì làm đến nơi đến chốn.”
“Biên kịch đúng là không giống tầm thường, thật biết cách an ủi người khác.” Tần Thủy San cười hì hì nói, sau đó vẻ mặt nghiêm lại, có hơi nghiến răng nghiến lợi mà cất tiếng: “Còn không phải vì Mạc Đình Kiên có quyền thế, nếu nhà tôi có tiền hơn nhà họ Mạc….”
“Tôi hơi đói bụng…” Không thể tán gẫu đề tài này với Tần Thủy San, nói tiếp sẽ hoài nghi nhân sinh.
Không phải là vậy sao, có một số việc chính là sự thật rành rành, có quyền thế đúng là có thể không kiêng nể gì.
Nhưng hành vi và quan niệm này đều không bình thường, cũng không lành mạnh.
Lúc Hạ Diệp Chi và Tần Thủy San đi vào, bọn họ đã bắt đầu gọi món.
Thật là không khéo, chỉ có cái bàn của Tô Miên là còn trống hai vị trí.
Hạ Diệp Chi và Tần Thủy San liếc nhau một cái, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Sau đó, hai người lập tức đi tới bàn của Tô Miên.
Ngồi cùng với Tô Miên là giám chế và đạo diễn.
Đạo diễn nhìn thấy hai người thì vội gọi: “Thủy San và Tiểu Hạ đến đây, ngồi bên này nè.”