Nhưng bọn họ cũng không còn là thiếu nam thiếu nữ nữa, từ từ là ý gì?
Nếu không phải Mạc Đình Kiên vẫn luôn dung túng cô ta, hơn nữa còn không thèm để ý Hạ Diệp Chi, cô ta sẽ khi ngờ Mạc Đình Kiên có thật sự yêu cô ta hay không.
Lúc trước, anh ta thậm chí còn chưa thấy Mạc Đình Kiên nhận điện thoại của Tô Miên, chứ đừng nói thấy cuộc hẹn hò của bọn họ ra sao.
Như giờ phút này, Mạc Đình Kiên đang ngồi trước mặt anh ta, đang nghe điện thoại của Tô Miên, sắc mặt lạnh lẽo như một đêm rét buốt, từ trong ra ngoài đều khiến người ta cảm thấy lạnh như băng, không chút ấm áp.
Trước đây lúc Mạc Đình Kiên nghe điện thoại của Hạ Diệp Chi, cho dù là tức giận hay không cảm xúc, thì trong mắt vẫn có độ ấm.
Vốn sau khi Thời Dũng đưa tài liệu xong là có thể đi ra.
Nhưng anh ta lại không làm vậy, mà là đứng một bên chờ Mạc Đình Kiên nói chuyện điện thoại xong, mới đưa tài liệu đến trước mặt anh.
Sau khi Mạc Đình Kiên cúp máy, liền ném điện thoại qua một bên, không thèm liếc mắt nhìn cái điện thoại lần nào.
Dáng vẻ này rơi vào mắt Thời Dũng, anh ta liền không nhịn được mà nghi ngờ, Mạc Đình Kiên ở bên Tô Miên rốt cuộc có phải vì anh thích Tô Miên hay không.
“Chuyện cậu muốn hỏi là chuyện này?” Giọng điệu Mạc Đình Kiên thờ ơ, không nghe ra vui giận.
Sau khi Thời Dũng mở miệng hỏi, liền không sợ hãi gì nữa, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy cậu chủ hình như không thích cô Tô lắm.”
“Nghe nói người càng lớn tuổi thì càng dài dòng. Tôi thấy cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, sẽ không giống với những kẻ lắm chuyện kia, không ngờ cậu cũng y như vậy.”
Mạc Đình Kiên nhìn có vẻ cũng không tức giận, Thời Dũng cũng không e sợ: “Cậu chủ, cậu ở bên cô Tô, có phải là có nỗi khổ tâm gì không?”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên tĩnh mịch như đậm sâu, nhìn không thấy đáy, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Thời Dũng biết, Mạc Đình Kiên đang tức giận. Anh ta khẽ cúi đầu, cũng không im lặng như trước đây, mà tiếp tục nói: “Cậu chủ có nỗi khổ tâm gì, hay sợ mợ chủ lo lắng, cậu có thể nói với tôi, không nên chịu đựng một mình. Tôi đi theo cậu chủ gần mười năm, tôi biết lòng tin của anh đối với tôi.”
Mạc Đình Kiên là một người lòng dạ thâm sâu, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng chưa bao giờ nói với người khác. Nói cách khác, chuyện có thể khiến cho Mạc Đình Kiên bó tay hết cách như vậy, dù có nói với người khác, hẳn cũng không anh có thể giúp anh giải quyết được.
Nhưng cho dù anh mạnh mẽ hơn nữa, cũng chỉ là một người trần mắt thịt, sẽ luôn có lúc không chịu đựng nổi.
“Cậu cảm thấy tôi có thể có nỗi khổ gì, có ai có thể ép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn?” Giọng điệu Mạc Đình Kiên vẫn luôn tự tin như vậy, như thể không ai có thể lay động được anh.
Thời Dũng cảm thấy hơi nghi ngờ, anh ta có thể cảm nhận được, Mạc Đình Kiên thật sự không thích Tô Miên.
Ít nhất anh ta chưa từng thấy Mạc Đình Kiên chủ động gọi cho Tô Miên. Trước kia lúc ở bên Hạ Diệp Chi, có đôi lúc anh sẽ trầm tư, sau đó gọi cho Hạ Diệp Chi.
Nghĩ lại, lời Mạc Đình Kiên nói cũng không sai.
Nếu Mạc Đình Kiên không tự nguyện, ai có thể bắt anh ở bên Tô Miên chứ? Anh chưa bao giờ là một người chịu sự quản lý của người khác.
Một người như vậy, hoàn toàn đúng là không ai có thể ép anh làm gì.
Nhưng mà, anh bằng lòng, hơn nữa còn chủ động ở bên Tô Miên, cũng không có nghĩa là anh thích Tô Miên.
Dựa vào độ nhạy bén của Thời Dũng sau bao nhiêu năm đi theo Mạc Đình Kiên mà có được, anh ta cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Mạc Đình Kiên mới ngẩng đầu lên.