Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 721: CÔ NÊN BIẾT ĐỊA VỊ CỦA TÔI TRONG LÒNG ANH ẤY



Những diễn viên đang quay vừa mới nhập vai diễn, nghe thấy giọng nói như vậy thì đồng thời nhìn sang bên này, bao gồm cả đạo diễn.

“Cô Tô, có chuyện gì thế?” Đạo diễn quay đầu nhìn về phía Tô Miên, nhìn qua vẫn có vẻ hết sức khách sáo.

“Tôi cảm thấy cảnh này sắp xếp không được logic, bây giờ còn có trường học nào có tầng bỏ hoang đâu chứ.” Lúc Tô Miên nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi.

Đạo Diễn nhíu chặt mày, bỗng nhiên nói một câu: “Lúc trước tìm địa điểm quay phim, trong một số trường học đều có tầng bỏ hoang.”

Hạ Diệp Chi cũng không nói chuyện, cười như không cười nhìn Tô Miên.

Tô Miên nhìn kịch bản lâu như vậy là muốn tìm khuyết điểm trong kịch bản. Kết quả không phát hiện ra được vấn đề gì nên tự tìm một chỗ tự cho là điểm sơ hở nói ra.

Kết quả đạo diễn lại nói như vậy, trái lại còn khiến Tô Miên càng thêm mất mặt.

Hạ Diệp Chi không nói gì nhưng không có nghĩa là Tần Thủy San sẽ không hé răng.

Thấy vẻ mặt của Tô Miên xấu xí nên nhân tiện hỏi một câu: “Cô Tô vẫn còn có chuyện gì sao?”

Tô Miên có thể làm thế nào? Chỉ có thể kiên trì nói: “Mọi người tiếp tục đi.”

Mấy diễn viên khó khăn lắm mới nhập vai, bị Tô Miên một câu như vậy đánh gãy, lại phải làm lại.

Tuy bọn họ có chút bất mãn với Tô Miên nhưng cũng không dám thể hiện ra. Không có cách nào khác là tỏ ra không sao, tiếp tuc diễn.

“Ai cũng có vị trí và vai trò riêng!

Tiếp tục quay phim, Tô Miên cảm thấy mất mặt, ném kịch bản một cái, chỉ vào Hạ Diệp Chi nói: “Cô, đi mua cho tôi một ly cà phê đá, đi ngay bây giờ.”

Hạ Diệp Chi nhìn cô ta một cái, định phớt lờ cô ta, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy: “À, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Tần Thủy san bên cạnh sửng sốt, Hạ Diệp Chi thật sự đi mua?

Tô Miên liếc mắt nhìn Tần Thủy San đầy khinh thường.

Tần Thủy San hoảng sợ, muốn gọi Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, cậu…”

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn Tần Thủy San: “Không sao, cô Tô muốn uống cà phê, tôi đi mua là được.”

Tô Miên cho rằng bởi vì hôm qua Mạc Đình Kiên dùng 600 tỷ để mua cho cô ta trâm cài nên nhận rõ hiện thực, hôm nay mới nghe lời như vậy.

Cô ta sờ sờ trâm cài trên người, cực kỳ thỏa mãn, sự không vui ban đầu đã biến mất tăm.



Một lúc lâu sau Hạ Diệp Chi mới vừa về đến.

Trên tay cô trống không, cơ bản là không có cầm cà phê.

Tô Miên biến sắc, cô ta biết là Hạ Diệp Chi này sẽ không nghe lời.

Tô Miên đi đến trước mặt cô, chất vấn: “Cà phê đâu?”

“Ở phía sau mà.” Hạ Diệp Chi nói, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Tô Miên mở mắt nhìn sang thì thấy hai người mặc đồng phục phục vụ nhà hàng đẩy xe đồ ăn sang đây.

Mà trên xe đồ ăn toàn là đồ uống.

Lúc đầu Tô Miên còn hơi nghi ngờ không biết Hạ Diệp Chi muốn làm gì.

Hạ Diệp Chi lùi sang bên cạnh để cho xe được đẩy đến.

Một trong hai người phục vụ bước đến, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi ai là cô Tô Miên, năm mươi phần đồ uống của cô đã được đưa đến.”

Vừa đúng lúc đạo diễn hô “Cắt”, kết thúc cảnh quay.

Nghe thấy giọng của người phục vụ, mọi người đều nhìn lại.

Hạ Diệp Chi cười híp mắt chỉ vào Tô Miên: “Đây chính là cô Tô.”

Người phục vụ cung kính đưa hóa đơn đến: “Đây là hóa đơn, mong cô kiểm tra lại, thanh toán hóa đơn.”

Lúc này Tô Miên đã giận đến sắp bùng nổ, sao mà nghĩ đến việc nhận lấy hóa đơn này.

Nhưng mà hóa đơn đã đưa đến trước mặt, cơ bản là không do cô ta quyết định.

Cô ta không nhận người khác sẽ nói cô ta keo kiệt. Cô ta nhận thì lại nuốt không trôi cục tức này.

Nhưng mà trước mặt biết bao nhiêu người, cô ta trừ việc nhận lấy tờ hóa đơn này thì còn cách nào khác chứ.

Tô Miên cắn răng kìm nén vẻ mặt của bản thân mình, đưa tay lên nhận lấy hóa đơn.

Hạ Diệp Chi đi tới cầm một ly nước trái cây, quay đầu cười với Tô Miên một nụ cười sáng lạn: “Cảm ơn cô Tô, cô Tô thật hào phóng.”

Tô Miên đang ký tên, nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì tay không nhịn được run một cái, bút trên tay dùng lực rất mạnh đè ra một vết làm rách tờ hóa đơn.

Làm cho người phục vụ kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Miên.

Tô Miên cắn răng, lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn phải treo nụ cười hào phóng: “Mọi người cực khổ rồi, qua đây uống ly nước đi.”

“Cảm ơn cô Tô!”

“Cô Tô khách sáo quá!”

Những người khác trong đoàn phim tuy là biết chuyện vừa nãy nhưng cũng chỉ nghĩ là do ban nãy Tô Miên làm gián đoạn cảnh quay nên tự trách mua đồ uống cho bọn họ.

Ai nấy đều cười hì hì nói lời cảm ơn với Tô Miên.

Trong lòng Tô Miên chết nghẹn nhưng vẫn phải nói thuận theo bọn họ là không cần khách sáo.

Hạ Diệp Chi ngồi một bên cầm nước trái cây uống, tâm trạng rất tốt. Tần Thủy San đi đến đẩy bả vai cô một cái.

Hạ Diệp Chi quay đầu, nhìn thoáng qua ly nước trái cây trong tay Tần Thủy San đang muốn chạm ly với cô, vẻ mặt vô hại cười.

“Thật sự là đã xem thường cậu! Ban nãy còn nghĩ là cậu thật sự muốn đi mua nước cho Tô Miên chứ.” Tần Thủy San uống một ngụm nước trái cây, nhìn Hạ Diệp Chi.

“Thật sự là tôi đã đi mua mà.” Hạ Diệp Chi cười hì hì nói, một chút cũng không nhận ra là ban nãy cô vừa mới bẫy Tô Miên một màn.

“Không biết lúc này Tô Miên giận đến mức nào.” Tần Thủy San chỉ cần nghĩ đến Tô Miên tức muốn chết mà không thể nào phát cáu đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi lạnh đi vài phần: “Cho cô ta một bài học nho nhỏ, thật sự nghĩ là ở bên cạnh Mạc Đình Kiên thì ai cũng phải nhường cô ta à? Sợ là cô ta không biết, ngay cả Mạc Đình Kiên tôi còn không sợ.”

Tần Thủy San thấy Tô Miên đi về phía này, nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Diệp Chi: “Đừng nói nữa…”

Hạ Diệp Chi không nói, chờ Tô Miên đi đến.

Sau khi Tô Miên bước đến thì nói với Tần Thủy San: “Cô Tần, tôi có chuyện muốn nói với cô ta.”

“Nói chuyện gì? Tôi không thể nghe được à?” Tần Thủy San không hề có ý định đi.

Hạ Diệp Chi đẩy đẩy Tần Thủy San: “Cậu đi trước đi.”

Tuy là Tần Thủy San không quá bằng lòng nhưng vẫn nhấc chân rời đi. Nhưng mà cô ta đi không bao xa thì đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm về phía Hạ Diệp Chi bên này.

Trợ lý nhỏ đã chạy đến hỏi Tần Thủy San: “Chị San, cô Tô và chị Diệp Chi xảy ra chuyện gì à?”

Mấy nhân viên bên cạnh cũng vểnh tai lên đợi Tần Thủy San nói, Tần Thủy San chậm rãi mở miệng: “Mọi người muốn biết?”

“Đúng.”

“Tự đi hỏi cô Tô đi.”

“…”

Nếu bọn họ dám đi hỏi Tô Miên thì đã hỏi lâu rồi.

Tần Thủy San đi rồi, chỗ này cũng chỉ còn có Hạ Diệp Chi và Tô Miên thôi.

“Hạ Diệp Chi, tôi thật sự khinh thường cô.” Tô Miên lạnh lùng nhìn cô: “Bây giờ tôi bắt đầu hơi khâm phục sự dũng cảm không sợ chết của cô.”

Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn cô ta, khóe môi giật giật, giọng nói làm ra vẻ khiêm tốn nói: “Cảm ơn.”

Tô Miên nghẹn một cái: “Cô vẫn thật sự nghĩ là tôi đang khen cô à? Tối hôm qua Đình Kiên đã tiêu 600 tỷ vì tôi, cô cũng nên biết địa vị của tôi trong lòng anh ấy.”

Tô Miên nói đi nói lại cũng toàn là mấy câu như vậy, Hạ Diệp Chi nghe đến chán ngán.

Cô nhíu mày, con ngươi xinh đẹp lạnh đi, cả người nhìn như có thêm vài phần lạnh lùng: “Địa vị của cô trong lòng anh ta, có liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không phải là mẹ cô, cô nói chuyện này với tôi làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.