Hạ Diệp Chi lại không vui vẻ được như Tạ Ngọc Nam, cô đanh mặt nhìn về phía anh ta: “Anh Tạ đây vẫn luôn lái xe như vậy à?”
“Ngẫu nhiên cho phép thả bay bản thân một chút, tôi thích cảm giác kích thích như vậy.” Tạ Ngọc Nam giang hai tay ra, vẻ mặt hưởng thụ mà nhắm hai mắt lại, toàn thân có vẻ cực kỳ say mê.
“Xin lỗi, tôi không muốn ăn cơm với loại người không quan tâm đến sinh mạng của mình và người khác như anh Tạ đâu.” Hạ Diệp Chi lạnh mặt mà nhặt kính chiếu hậu lên, mở cửa xe ra ném vào trong, rồi khóa lại tính đi vào sở luật sư.
Tạ Ngọc Nam vốn còn nhắm mắt lại với vẻ mặt hưởng thụ, sau khi nghe Hạ Diệp Chi nói thế thì mở bừng đôi mắt, sải hai bước tiến lên cản đường Hạ Diệp Chi đi.
Hạ Diệp Chi bị ngăn lại, cô lập tức đi vòng qua bên kia. Nhưng cô đi đến đâu thì Tạ Ngọc Nam cũng đi theo đó.
Cuối cùng, cô không còn cách nào, chỉ có thể đứng lại mà nhìn Tạ Ngọc Nam, chờ anh ta nói chuyện.
“Cô Hạ nói chuyện như vậy, thật làm tổn thương tôi quá.”
Nụ cười trên gương măt Tạ Ngọc Nam cũng nhạt đi vài phần, nhưng vẫn mang theo nét cười như có như không, lời nói ra cũng khó phân biệt được là thật lòng hay giả dối.
“Nhìn tuổi tác anh Tạ đây không nhỏ, vốn anh lái xe thế nào cũng chả liên quan đến tôi, nhưng hôm nay thiếu chút nữa anh đụng trúng tôi! Lần này anh chỉ đụng hư kính chiếu hậu trên xe thôi, vậy lần sau thì sao? Nếu anh đụng trúng tôi thì thế nào? Anh không muốn sống, nhưng tôi thì tiếc mạng mình lắm!”
Hạ Diệp Chi càng ngày càng đanh mặt, cô nói cực kỳ nghiêm túc, thật sự khiến Tạ Ngọc Nam hơi sửng sốt.
Tạ Ngọc Nam bật cười một tiếng, nói: “Cô Hạ nhìn còn trẻ, nhưng đúng là biết cách giảng đạo.”
Hạ Diệp Chi nghĩ cô nói như vậy, sẽ khiến Tạ Ngọc Nam tức giận.
Nhưng mà, sắc mặt Tạ Ngọc Nam khôi phục cực nhanh, bất ngờ là anh ta còn chủ động nhận sai: “Đúng là tôi lái xe cẩu thả thật, liều lĩnh quá mà không nghĩ đến người khác, lần này là tôi sai! Cô Hạ hãy cho tôi một cơ hội, để tôi nhận lỗi với cô được chứ!”
“Buổi trưa tôi mời cô đi ăn cơm, thế nào?” Tạ Ngọc Nam giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Bây giờ còn cách thời gian cơm trưa một lúc, chúng ta có thể đi tìm một chỗ uống ly cà phê tâm sự đôi điều đã.”
“Chỉ mong anh Tạ thật sự ý thức được sai lầm của mình, về phần nhận lỗi thì không cần, tôi còn có việc.” Nét mặt Hạ Diệp Chi dịu đi đôi phần, nói xong thì đi vòng qua anh ta hướng vào bên trong sở luật sư.
“Cô Hạ , cô đi kiện tụng sao?” Tạ Ngọc Nam như không nghe thấy lời từ chối của Hạ Diệp Chi, lại vẫn đi theo cô.
Hạ Diệp Chi giờ đang thật sự sốt ruột làm chính sự, không có thời gian chơi chữ với Tạ Ngọc Nam, cũng lười phản ứng lại anh ta.
Nhưng Tạ Ngọc Nam không bị thái độ lạnh như băng của cô đánh bại, vẫn nối gót theo sát cô.
Hạ Diệp Chi đành phải bước nhanh hơn, nhưng Tạ Ngọc Nam cao ráo, chân lại dài, dù Hạ Diệp Chi đi nhanh cỡ nào, anh ta cũng chỉ sải dài bước chân thêm một chút là có thể thong dong theo sau.
Lúc sắp đi vào, Tạ Ngọc Nam còn theo cô, Hạ Diệp Chi đành ngừng lại, cắn răng nói: “Tạ Ngọc Nam, anh đừng đùa nữa!”
Tạ Ngọc Nam thấy Hạ Diệp Chi có vẻ tức giận thật, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Nếu cô thật sự cần lên tòa, cần luật sư thì có thể tìm tôi.”
“Anh?” Hạ Diệp Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh là luật sư?”
“Đúng vậy, không giống sao?” Tạ Ngọc Nam cực kỳ tự kỷ mà nâng hai tay lên xoay một vòng trước mặt cô.
Tuy mặc một bộ đồ màu lam khá nữ tính, nhưng cảm giác mà Tạ Ngọc Nam mang đến cho người ta không nữ tính chút nào, vẫn như một chàng công tử phong lưu phóng đãng.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không giống.”
Tạ Ngọc Nam thở dài, vươn một ngón tay ra mà vuốt vuốt lấy sợi tóc trên trán mình, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Tôi chính là tiến sĩ tốt nghiệp ngành luật của một trường nổi tiếng ở nước M, cô không nên vì bề ngoài đẹp trai này mà bỏ quên mất tài hoa của tôi!”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, không biết cô uống lộn thuốc gì mà lại đứng đây nghe Tạ Ngọc Nam bóc phét.
Tạ Ngọc Nam còn đang lải nha lải nhải không ngừng, Hạ Diệp Chi đã đi ngang qua anh ta mà vào thẳng sở luật sư.
Tiếp đãi Hạ Diệp Chi là một người phụ nữ trung niên, bà ta mặc tây trang để tóc ngắn, cả người toát ra vẻ già dặn mà nhanh nhẹn.
Bà rót một ly nước cho Hạ Diệp Chi, mỉm cười nói: “Xin hỏi phải xưng hô cô thế nào?”
“Cám ơn.” Hạ Diệp Chi đỡ lấy ly nước, lên tiếng: “Tôi họ Hạ.”
“Cô Hạ, đây là danh thiếp của tôi.” Bà ta đưa danh thiếp cho Hạ Diệp Chi, hơi dừng lại rồi mới hỏi: “Xin hỏi cô Hạ đây cần. . . . . .”
Bà còn chưa nói hết lời, lại cảm thấy trước mắt lóe lên, một bóng dáng màu lam đã đến trước mặt, ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cư nhiên là Tạ Ngọc Nam đã đi vào theo.
Nụ cười trên mặt bà ta bỗng thu lại: “Ngài đây là bạn của cô Hạ đúng không?”
Hạ Diệp Chi đã hạ sốt, nhưng lúc này cô cảm thấy đầu mình đau vô cùng.
“Tạ Ngọc Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hạ Diệp Chi mang biểu cảm không kiên nhẫn mà nhìn Tạ Ngọc Nam, nhỏ giọng nói: “Tôi và anh không phải người cùng đường, anh không cần quấn lấy tôi như thế. Nếu thái độ trước đó của tôi làm anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Ngọc Nam bị phụ nữ ghét bỏ như thế, anh ta để ý Hạ Diệp Chi rất kỹ, lúc nói chuyện, mặt mày cô nhíu chặt lấy nhau, sự không kiên nhẫn trong đáy mắt rõ ràng như vậy, không giống giả bộ chút nào.
Ý thức được Hạ Diệp Chi thật sự không muốn bị anh quấn lấy, lòng anh rất không vui.
Càng khó chịu, lại càng muốn làm trái lại Hạ Diệp Chi.
Tạ Ngọc Nam hừ một tiếng, ý cười trên mặt đã không còn, anh nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không đi, trừ phi cô để tôi làm luật sư tố tụng cho cô!”
Người phụ nữ trung niên nọ nghe vậy thì biến sắc.
Chung nghề luôn có quan hệ cạnh tranh.
“Cô Hạ, nếu cô đã có luật sư thì còn đến chỗ chúng tôi làm gì?” Bà ta không vui nhìn Hạ Diệp Chi.
Thái độ trước sau của bà ta đã thay đổi, khiến Hạ Diệp Chi ý thức được, cô chỉ có thể gạch bỏ sở luật sư này ra khỏi danh sách lựa chọn.
“Xin lỗi.” Hạ Diệp Chi áy náy gật gật đầu với bà rồi nhanh chóng kéo Tạ Ngọc Nam đi ra ngoài.
Tạ Ngọc Nam vừa bị Hạ Diệp Chi lôi ra ngoài, vừa ồn ào: “A, áo tôi bị cô kéo nhăn rồi! Đây là đồ tôi đặt riêng đấy, sáng hôm nay mới gửi từ Canada về! Biết phí bảo dưỡng bộ đồ này đắt đến mức nào không! Sao cái cô này lại…”
Ra tới bên ngoài sở, Hạ Diệp Chi cũng hất mạnh tay ra, vẻ mặt lạnh như băng mà nhìn Tạ Ngọc Nam: “Phá đám vui không? Hài lòng chứ?”
Tạ Ngọc Nam rất thích bộ quần áo trên người, Hạ Diệp Chi vừa buông tay thì anh vội sửa sang lại nó ngay.
Tuy đã vuốt nếp nhăn ra, nhưng cứ cảm thấy không phẳng bằng lúc nãy, Tạ Ngọc Nam hơi mất hứng: “Cô xem đi, cô vò áo tôi thành cái gì rồi?”