Thật ra chỗ ở của Hạ Diệp Chi cùng nằm trên cung đường với Mạc thị và biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng đề nghị như vậy cũng rất bình thường.
Hạ Diệp Chi cũng không nghĩ nhiều gật đầu luôn: “Được.”
Hạ Diệp Chi quen biết Thời Dũng mấy năm, anh ta luôn mang đến cho cô cảm giác chính trực mà trầm ổn, Hạ Diệp Chi tin tưởng cách làm người của anh ta.
Thời Dũng hơi cụp mắt che dấu vẻ chột dạ nói: “Vậy thì cảm ơn cô Hạ.”
“Trợ lý Thời quá khách sáo rồi. Lần trước tôi bị bệnh ở nhà, nếu không nhờ anh và vợ anh cứu tôi…” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Hạ, băn khoăn có con bé ở đây nên cũng không nói những lời không may nữa.
Nếu không pnhờ Thời Dũng và Hình Uyên cứu cô, lúc đó nói không chừng cô bệnh chết ở nhà cũng không ai hay.
Thời Dũng biết đạo lý nói nhiều sai nhiều, nên chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe.
Hạ Diệp Chi liền dẫn Mạc Hạ ngồi ở hàng ghế phía sau, sau đó đưa chìa khóa xe cho Thời Dũng.
Sau khi đến cổng tiểu khu của Hạ Diệp Chi ở, cô và Mạc Hạ xuống xe để Thời Dũng lái xe rời đi.
Hai người xuống xe thì gặp Tề Thành đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Dường như Tề Thành không thích ra cổng, mua đồ cũng chẳng đi siêu thị mua, chỉ mua ở cửa hàng tiện lợi.
Hạ Diệp Chi nhớ tới chuyện lần trước Tề Thành đi tìm cô thì chỉ về phía anh ta hỏi Mạc Hạ: “Con nhớ người đó là ai không? Lớn tiếng gọi chú ấy xem chú ấy có trả lời con không?”
“Con nhớ.” Mạc Hạ đưa tay lên miệng tạo thành hình dạng một cái loa, sau đó gọi lớn: “Chú Tề Thành.”
Tề Thành lập tức nghiêng đầu qua, ánh mắt dừng lại chỗ hai mẹ con cô vài giây, sau đó anh ta quay đầu lại, lấy một cây kẹo que, chỉ về phía Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ hiểu ngay lập tức, quay đầu cười với Hạ Diệp Chi nói: “Chú Tề Thành bảo con qua đó lấy kẹo que!”
Hạ Diệp Chi cảm nhận được Mạc Hạ đã nắm tay cô chạy về bên kia, cô hơi lo lắng đứa nhỏ này sẽ bị một cây kẹo gạt mất, cô cố ý làm cô bé cụt hứng nói: “Có lẽ chú ấy chỉ là đưa cho con xem thử thì sao?”
Mạc Hạ không bị Hạ Diệp Chi hù dọa, nói rất chắc chắn: “Không phải đâu! Chú Tề Thành là muốn cho con đấy!”
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, Mạc Hạ nhạy bén như vậy sao?
Mạc Hạ lôi Hạ Diệp Chi đi qua bên đó, lúc này Tề Thành đã chọn xong đồ và đã thanh toán tiền rồi.
Mạc Hạ vừa đi qua, anh đã lấy kẹo que ra đưa cho Mạc Hạ.
Tề Thành lại lấy từ trong túi ra một quả táo đưa cho cô bé.
Mạc Hạ thích ăn nhất là kẹo, không thích các loại trái cây lắm. Cô bé lắc đầu nói: “Con ăn kẹo là được rồi, không ăn táo đâu .”
Tề Thành hơi nhăn mày. Anh thấy hôm nay Mạc Hạ mặc áo hoodie thế là bỏ luôn quả táo vào mũ áo của cô bé.
Quả táo đặt trong mũ áo nặng đến nỗi Mạc Hạ phải ngửa ra sau nhìn, cô bé quay đầu nhìn quả táo bên trong mũ áo của mình.
Hạ Diệp Chi bật cười, giúp cô bé lấy quả táo ra để trên tay cô.
Có một điều trùng hợp là hôm nay Tề Thành cũng mặc áo Hoodie màu đen, Mạc Hạ một tay cầm kẹo que, một tay cầm quả táo, không ngừng nhìn vào trong mũ áo Hoodie của anh ta.
Cô bé cũng muốn nhét quả táo vào trong mũ áo của Tề Thành.
Tề Thành chú ý đến ánh mắt của Mạc Hạ, liền giơ tay ra kéo mũ áo trùm lên đầu.
Lông mày của Mạc Hạ nhăn lại, cô bé bĩu mồm nói: “Chú Tề Thành!”
Tề Thành hơi giật khóe môi, ý cười như có như không.
Anh nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Cô không lái xe đi đón con bé sao?”
“Xe tôi đã cho trợ lý Thời Dũng mượn rồi.” Hạ Diệp Chi nói xong, lại nghĩ tới có thể Tề Thành sẽ không quen biết với Thời Dũng: “Chính là trợ lý của Mạc Đình Kiên.”
Chân mày của Tề Thành hơi nhíu lại, vẻ mặt trở nên có vẻ hơi khó đoán.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó bước nhanh chân đi về phía trước.
Bước chân nhỏ của Mạc Hạ cũng “bịch bịch bịch” chạy đuổi theo. Bước chân của Tề Thành quá lớn, anh bước một bước bằng ba bước nhỏ của Mạc Hạ rồi.
Hạ Diệp Chi đi sau lưng, dặn dò cô bé: “Mạc Hạ, chậm một chút.”
Tề Thành cảm nhận được Mạc Hạ đuổi theo, anh cũng bước chậm lại.
Sau khi đợi đến rốt cuộc bọn họ cũng theo kịp bước chân của Tề Thành, cô bé còn nghiêng đầu nói với Tề Thành gì đó, hai người cứ tán gẫu như vậy.
Hạ Diệp Chi theo sau lưng bọn họ, bất giác cũng bước chậm lại.
Bình thường Tề Thành luôn mang theo dáng vẻ người sống chớ tới gần. Ngược lại Mạc Hạ cũng không sợ anh.
So với Mạc Đình Kiên, Tề Thành anh hoàn toàn chỉ có hơn chứ không kém. Đương nhiên Mạc Hạ không sợ Mạc Đình Kiên đương nhiên cô bé cũng không sợ Tề Thành.
Điều khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi bất ngờ chính là Tề Thành lại có kiên nhẫn với trẻ con như thế.
*
Về đến nhà Hạ Diệp Chi vừa thay đồ cho Mạc Hạ vừa hỏi: “Con và chú Tề Thành tán gẫu chuyện gì thế?”
“Không tán gẫu chuyện gì cả.” Mạc Hạ để áo khoác qua một bên, lấy quần áo trong tay Hạ Diệp Chi tự mặc vào.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt: “À? Con không nói cho mẹ biết à?”
Mạc Hạ cười “hi hi”, dáng vẻ rất bí mật, mặc xong quần áo thì hát lên, sau đó chạy đi lật cặp da của mình.
Hạ Diệp Chi cũng đi theo hỏi cô bé: “Con không sợ chú Tề Thành sao?”
“Chú Tề Thành rất ngầu.” Mạc Hạ lấy bút vẽ từ trong cặp sách ra, bày chung một chỗ.
Hạ Diệp Chi nghe vậy, không khỏi bật cười ra tiếng hỏi: “Con biết cái gì gọi là ngầu sao?”
Mạc Hạ suy nghĩ một hồi, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Chú Tề Thành rất ngầu, không thích nói chuyện.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày, tìm bàn vẽ đưa tới cho cô bé: “Không nói chuyện là ngầu à? Không phải ba con cũng không thích nói chuyện sao?”
“Ba con ngầu hơn lại còn đẹp trai nữa.” Mạc Hạ cười hi hi, giống như hơi xấu hổ.
Hạ Diệp Chi sờ mặt cô, hỏi dò: “Vậy nếu … bảo con rời khỏi ba, sống cùng với mẹ con có chịu không?”
“Rời khỏi ba? Tại sao phải rời khỏi ba? Bây giờ con ở với mẹ, ngày mai con sẽ ở với ba, tại sao phải rời khỏi ba?” Mạc Hạ hơi không hiểu lời của Hạ Diệp Chi.
Muốn Mạc Hạ hiểu rõ những chuyện kia thì có hơi phần miễn cưỡng cô bé.
Nhưng đối mặt với lời của cô bé, Hạ Diệp Chi nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trong veo của Mạc Hạ không hề có bất cứ tạp chất nào, đơn giản mà tinh khiết. Đối mặt với đôi mắt như vậy những lời giải thích mà Hạ Diệp Chi đã nghĩ kỹ rồi cũng kẹt lại trong cổ họng.
Nhưng mà nói tóm lại những lời này phải nói ra.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, vươn tay ra ôm cô bé vào lòng, sờ đầu cô bé nói: “Bởi vì công việc của ba rất bận, vì vậy con phải sống với mẹ, đợi khi nào ba có thời gian rảnh ba sẽ đến thăm con.”
Cô không biết nói như vậy Mạc Hạ nghe có hiểu không?
Giọng nói nũng nịu của Mạc Hạ vang lên: “Bận như mẹ trước kia sao?”
Cô bé muốn nói là trước kia lúc Hạ Diệp Chi vào đoàn làm phim, một tháng về nhà một lần.
Hạ Diệp Chi hơi ngồi thẳng người, lại đưa tay nâng mặt Mạc Hạ lên, nhìn vào mắt cô bé nói: “Ừm, có thể còn bận hơn mẹ trước kia nữa đấy.”
Mạc Hạ trợn mắt hỏi: “Vậy ba sẽ rất mệt phải không?”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, cô không nghĩ vấn đề mà Mạc Hạ quan tâm lại là chuyện này.