Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 758: ANH TIN CÔ TA HAY LÀ TIN TÔI



Mãi cho đến khi cô nhìn không nổi nữa mới nhìn chằm chằm Tô Miên nói: “Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như thế đâu!”

Nói xong cô muốn đứng dậy rời đi.

Cô vừa mới đứng dậy đã bị Mạc Đình Kiên nắm chặt tay nói: “Chuyện nào? Cô không ngại nói rõ ràng một lần chứ?”

“Buông tay!” Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm mặt đất, không muốn nhìn vẻ mặt của Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên ở bên cạnh Tô Miên lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Mạc Đình Kiên ra mặt cho Tô Miên.

Cô ngẫm lại vẫn cảm thấy hơi buồn cười.

Lúc này một giọng nói quen thuộc của đàn ông vang lên.

“Đình Kiên, anh đây là đang làm gì đấy? Một người đàn ông như anh lại muốn ức hiếp cô gái yếu đuối như Diệp Chi sao?”

Hạ Diệp Chi nghe tiếng ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tri Dân đi tới, trên mặt là biểu cảm hờ hững, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên.

“Cố Tri Dân, anh…” Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, tại sao Cố Tri Dân lại ở chỗ này?

Sau khi hai người tách ra, cô rõ ràng thấy Cố Tri Dân đi về hướng khác cơ mà.

Cố Tri Dân chỉ giải thích một câu: “Đi theo cô tới đây.”

Trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rõ, lúc xem hiện trường Thẩm Lệ bị thương, Cố Tri Dân đại khái là nhìn ra được vẻ mặt không đúng của cô, ngoài mặt thì nói muốn trở về tìm video và ảnh chụp trên thực tế là lặng lẽ đi theo cô.

Vị trí chỗ cô và Tô Miên ngồi là sát cửa sổ, nếu Cố Tri Dân một đường theo tới đây, chắc chắn cũng là đã xem ở bên ngoài một lúc rồi, đương nhiên cũng thấy cô tát cho Tô Miên một bạt tai…

Hạ Diệp Chi vẫn còn có lòng riêng, cô không muốn xử lý chuyện này trước mặt Mạc Đình Kiên. Cô vốn dĩ dự định sau này cô sẽ “trả lễ” cho Tô Miên.

Nhưng bây giờ Cố Tri Dân đã biết Tô Miên giở trò quỷ. Anh xem trọng Thẩm Lệ như thế, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Cố Tri Dân giơ tay ra nắm chặt cổ tay của Mạc Đình Kiên, trên mặt mang theo ý cười nói: “Đình Kiên, anh và Diệp Chi đã ly hôn từ lâu rồi, bây giờ trước mặt vợ chưa cưới lại động tay động chân với Diệp Chi, anh cũng không sợ vợ chưa cưới của mình ghen à?”

Bàn tay nắm cổ tay Mạc Đình Kiên của Cố Tri Dân âm thầm dùng sức, anh quay đầu nói với Tô Miên: “Cô Tô à, tôi nói có đúng không?”

Tô Miên biết Cố Tri Dân là chủ tịch của truyền thông Thịnh Hải, nhưng cô không biết người sáng lập truyền thông Thịnh Hải thực sự là Mạc Đình Kiên, càng không biết quan hệ của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.

Theo cô thấy thì truyền thông Thịnh Hải không sánh được với Mạc thị, đương nhiên cô hoàn toàn không sợ Cố Tri Dân.

Cô nhìn Cố Tri Dân, sau đó lại nhìn sang Mạc Đình Kiên, cười nói: “Đình Kiên làm việc có chừng mực, anh ấy cũng bởi vì cô Hạ ra tay quá đáng với tôi nên mới tức giận động tay động chân với cô Hạ thôi.”

Lời nói của Tô Miên nhẹ nhàng êm tai, người không biết còn tưởng cô ta là người hiểu biết lễ nghĩa.

“Quá đáng?” Cố Tri Dân phì cười, gằn giọng nói: “Nếu tát một cái là quá đáng thì cô hại người khác té gãy chân nằm viện được xem là gì?”

Hạ Diệp Chi thở dài, quả nhiên Cố Tri Dân nhìn thấy cả rồi.

Tô Miên không ngờ Cố Tri Dân cũng là nhắm vào chuyện này, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng đã khôi phục bình thường ngay lập tức: “Anh Cố nói gì tôi nghe không hiểu.”

Cô nói xong lại kéo tay Mạc Đình Kiên: “Đình Kiên, em hơi đói bụng, chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm đi.”

Cũng không biết Mạc Đình Kiên suy nghĩ gì, quay đầu nhìn Tô Miên, giọng nói lại mang theo vẻ dịu dàng có thể nghe được: “Không vội, nếu mọi người đều đã ở đây vậy thì nói rõ chuyện này đi.”

“Đình Kiên…” Tô Miên làm ra chuyện như vậy nên hơi chột dạ. Cô không biết Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có quan hệ gì, nhưng cô ta biết giao tình của Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân không tệ, nếu Mạc Đình Kiên nghe lời của Cố Tri Dân…

Mạc Đình Kiên thu lại cánh tay đang kéo tay Hạ Diệp Chi của mình về, vịn vai của Tô Miên, vô cùng săn sóc đè cô ta ngồi xuống ghế sô-pha nói: “Không vội, ngồi xuống từ từ nói.”

Cố Tri Dân thấy thế, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi hơi lắc đầu với anh ta, sau đó ngồi xuống.

Cố Tri Dân đứng bên cạnh Hạ Diệp Chi, duỗi tay ra chỉ vào Tô Miên nói với Mạc Đình Kiên: “Anh có biết cô ta đã làm gì không? Cô ta đã mua chuộc nhân viên công tác của đơn vị tổ chức, khiến cho Thẩm Lệ lúc tham gia hoạt động tập sân khấu ngã gãy chân, bây giờ cô ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy!”

Cô Tri Dân gần như là nghiến răng nghiến lợi nói xong mấy lời này. Anh ta căm giận nhìn chằm chằm Tô Miên, ánh mắt hung ác giống như có thể xông lên đánh cô ta bất cứ lúc nào.

Anh ta và Mạc Đình Kiên đều không có thói quen đánh phụ nữ.

Hạ Diệp Chi thấy bàn tay anh ta buông lỏng bên người hơi giật giật, cô cảm thấy không yên tâm.

Mạc Đình Kiên hơi dừng lại, anh quay đầu nhìn Tô Miên, giọng nói không mang theo bất cứ tâm trạng gì, hỏi cô ta: “Anh ta nói có thật không?”

Tô Miên run lên, nhưng vẫn nhắm mắt lắc đầu phủ nhận: “Không có! Em cũng không biết người mà anh ta nói là ai, sao em lại đi hại cô ấy được chứ?”

Mới bắt đầu cô ta còn chột dạ nói rất nhỏ giọng, lúc nói đến nửa câu sau cô ta lại nói năng rất hùng hồn, ngay cả âm lượng cũng cao hơn một chút.

Mạc Đình Kiên giống như xác nhận hỏi lại một lần nữa: “Thật không có?”

Tô Miên dè dặt đánh giá biểu hiện của Mạc Đình Kiên. Tuy không biết Mạc Đình Kiên nghĩ thế nào, nhưng vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, thoạt nhìn không ra vẻ tức giận nào, điều này nói rõ anh không hề tức giận…

Vừa nghĩ như thế Tô Miên cảm thấy yên lòng, nói năng hùng hồn hơn: “Em không có, em không có lý do nào làm chuyện đó.”

Cố Tri Dân nghe Tô Miên nói xong, khóe miệng giật giật, cố nén kích động muốn đánh người, nhẫn nhịn hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh tin cô ta hay là tin tôi?”

Mạc Đình Kiên không cảm xúc nói: “Cô ấy đã nói không có thì không có, chắc chắn trong này có chuyện hiểu lầm gì rồi.”

Đột nhiên Cố Tri Dân cất cao giọng nói, rống to: “Tôi hỏi anh tin cô ta hay là tin tôi?”

Nhân viên phục vụ và khách trong quán cà phê đều quay đầu nhìn về bên này.

Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên đối mặt nhìn nhau, hai người không ai nhường ai. Mắt thấy Cố Tri Dân sắp nhịn không nổi định ra tay, Hạ Diệp Chi vội kêu lên: “Cố Tri Dân.”

Cố Tri Dân hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo cổ áo của Mạc Đình Kiên nói: “Anh muốn che chở cho người phụ nữ này thế nào là chuyện của anh. Nhưng cô ta hại Thẩm Lệ đến nỗi bây giờ cô ấy vẫn còn nằm viện thì tôi sẽ đánh gãy chân của cô ta, anh đừng xen vào chuyện này.”

Vóc người của Mạc Đình Kiên cao hơn Cố Tri Dân một chút, vẻ mặt anh bình thản đẩy tay Cố Tri Dân ra nói: “Tôi không thể mặc kệ được.”

Lúc này Cố Tri Dân cũng đang nổi nóng, vội thốt lên một câu: “Nếu anh không quản chuyện này thì chúng ta vẫn còn là anh em!”

Mạc Đình Kiên vẫn đứng sừng sững không nhúc nhích tại chỗ. Cố Tri Dân tức điên rồi, anh vung nắm tay lên, Mạc Đình Kiên nhanh nhẹn tránh thoát, Cố Tri Dân lại tung ra một cú đấm khác đánh về phía bên cạnh anh.

Nhà họ Cố vẫn luôn làm ăn trong hai giới hắc bạch. Ngày nay tuy đã tẩy trắng sản nghiệp, nhưng thân thủ của Cố Tri Dân lại cực kỳ tốt, từ trước tới nay Phó Đình Tây cũng chưa từng đánh thắng anh ta. Mạc Đình Kiên cũng phải ứng phó thật kỹ.

Hai người hầu như là hoà nhau, anh một quyền tôi một đấm đánh nhau túi bụi.

Hạ Diệp Chi đứng ở một bên không dám tới gần, chỉ có thể lo lắng nói: “Cố Tri Dân mau dừng tay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.