Từ nhỏ Hạ Diệp Chi đã thiếu thốn tình thân. Lúc đi học bởi vì vẫn luôn đóng vai xấu nên lúc đi thi cô lại cố ý thi rất tệ, vì vậy luôn bị người khác bài xích. Mãi đến khi cô gặp Thẩm Lệ, cô mới có được một người bạn đối xử thật lòng với mình.
Thẩm Lệ đại khái vẫn không biết, năm đó Hạ Diệp Chi cứu cô ấy cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời nhưng Thẩm Lệ lại ghi nhớ rất nhiều năm.
Năm đó đảo nhỏ xảy ra vụ nổ, cô được Lưu Chiến Hằng cứu đi, bị sống thực vật ba năm, cũng là Thẩm Lệ đã tốn sạch tiền để dành của cô ấy đi tìm cô khắp nơi.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thẩm Lệ đối với cô còn quan trọng hơn Mạc Đình Kiên.
Nhưng Tô Miên lại một mực muốn ra tay với Thẩm Lệ.
Ánh mắt của Hạ Diệp Chi càng lúc càng lạnh lẽo, cánh tay nắm vô lăng của cô từ từ siết chặt, đây đều là Tô Miên tự tìm.
Tô Miên muốn làm gì cô cũng được, nhưng Tô Miện lại một mực ra tay với Thẩm Lệ.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng của mình một lúc, sau đó mới chậm rãi khởi động xe lái trở về.
Sau khi về đến nhà, thời gian vẫn còn sớm vừa đúng chín giờ.
Hạ Diệp Chi tìm khẩu trang và mũ lưỡi trai, lại thay một bộ đồ thể thao màu đen không gây chú ý. Sau khi trang bị đầy đủ thì ra cửa.
Nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa thì thấy cửa phòng đối diện cũng mở ra.
Trong tay Tề Thành cầm theo túi nilong màu đen, hẳn là anh muốn đi xuống lầu đổ rác.
Anh nhìn dáng vẻ võ trang đầy đủ của Hạ Diệp Chi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô đây là muốn làm gì vậy?”
Tề Thành rất nhạy cảm, Hạ Diệp Chi cảm thấy Tề Thành đại khái đoán được cô muốn làm gì.
Nhưng anh chỉ nhìn ra chứ không vạch trần, Hạ Diệp Chi cố gắng đè cổ họng, giọng nói ồm ồm: “Tôi bị cảm, muốn ra ngoài đi dạo một lát.”
Tề Thành gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Hai người cùng nhau vào thang máy.
Lúc thang máy xuống lầu một, hai tay của Hạ Diệp Chi đút vào túi quần, từ từ bước ra ngoài, giống như cô đúng là muốn đi dạo.
Sau khi Tề Thành vứt rác vào thùng rác, anh nhìn theo hướng đi của Hạ Diệp Chi, sau đó đi theo cô.
Hạ Diệp Chi nhận ra được Tề Thành đi theo mình, cô quay đầu lại hỏi anh: “Anh cũng muốn đi dạo sao?”
Tề Thành gật đầu: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi khẽ cau mày, cô cảm thấy Tề Thành là cố ý.
Cô đi hai vòng trong tiểu khu, Tề Thành vẫn đi theo cô.
Hạ Diệp Chi nhịn không được nữa, xoay bước chân đi ra khỏi tiểu khu.
Tề Thành đuổi kịp cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: “Cô Hạ, cách ăn mặc này của cô quá dễ gây chú ý.”
Bước chân của Hạ Diệp Chi hơi ngừng lại.
Tề Thành nói tiếp: “Trước đây tôi chưa bao giờ ngụy trang như thế này để đi ra ngoài giết người.”
Hạ Diệp Chi hơi bất đắc dĩ: “Tôi có nói tôi muốn đi… Giết người sao?”
“Trên người cô có sát khí.” Tề Thành hờ hững lên tiếng, ánh mắt vô cùng nhạy bén.
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, cô chỉ là rất tức giận, muốn trả thù Tô Miên mà thôi, cô cũng không dự định lấy mạng của Tô Miên. Đây là xã hội pháp luật, cô không phải là người sống ngoài vòng pháp luật như Tề Thành.
“Cho dù không phải giết người, cũng là chuyện hại người, cô có biết làm thế nào mới không để lại dấu vết không?” Trong mắt Tề Thành hiện lên vẻ hoài niệm.
Anh đang hoài niệm những ngày tháng làm sát thủ trước kia?
Tề Thành nói vẻ khẳng định: “Có lẽ cô Hạ rất cần sự giúp đỡ của tôi.”
Hạ Diệp Chi do dự, không lên tiếng, một lát sau, cô mới gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi tiểu khu, Hạ Diệp Chi muốn gọi xe, Tề Thành lại cản cô: “Đi khỏi đây một đoạn nữa hãy gọi xe.”
Hạ Diệp Chi nghe lời anh, sau khi ra khỏi tiểu khu đến một đoạn đường vô cùng náo nhiệt, mới gọi xe.
Sau khi lên xe, Hạ Diệp Chi báo địa chỉ, nói xong cô lại đổi thành địa chỉ của cửa hàng cách địa chỉ kia rất gần.
Tề Thành nhìn cô, trong mắt hình như toát lên vẻ khen ngợi.
Địa chỉ cô nói lúc đầu chính là địa chỉ nhà của Tô Miên.
Dọc theo đường đi, cô và Tề Thành cũng chẳng nói chuyện gì cả. Đến cửa hàng hai người xuống xe, sau đó mới gọi xe đến tiểu khu Tô Miên ở.
Rất khéo chính là xe của hai người vừa tới tiểu khu thì Tô Miên cũng lái xe trở về.
Tề Thành cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, cũng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Chính là cô ấy?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu.
Tề Thành nhìn cô ta cảm thấy khá quen, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Lúc này giọng nói của bác tài vang lên: “Đến rồi. Các người xuống xe ở đây sao?”
Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Tề Thành đã nói: “Không xuống, tìm sai chỗ rồi, anh trở lại chỗ cửa hàng lúc nãy đi.”
Mặc dù bác tài không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau khi xuống xe, Tề Thành nói: “Trưa mai, tôi sẽ có được lịch trình một tuần lễ của người phụ nữ đó, cô cứ lựa lúc thuận tiện nhất để ra tay là được rồi.”
Hạ Diệp Chi choáng váng: “Lịch trình một tuần, sao anh lại làm được?”
Tề Thành lắc đầu: “Cô chờ kết quả là được, còn làm sao tôi có được cô sẽ không muốn biết đâu.”
Đột nhiên Hạ Diệp Chi hơi sợ hãi, rốt cuộc tìm một người như vậy làm vệ sĩ là tốt hay xấu đây?
Kế hoạch lúc đầu của cô là sẽ theo dõi Tô Miên mấy ngày, tìm thời gian thích hợp để ra tay. Tề Thành nhìn rõ ý nghĩ của cô, chủ động đưa ra muốn giúp đỡ cô điều tra lịch trình một tuần của Tô Miên. Tuy đây là chuyện tốt, nhưng cô không thể nhận sự giúp đỡ không công của Tề Thành như vậy.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh có chuyện gì cần tôi làm giúp anh không?”
Tề Thành không hề nghĩ ngợi đã nói: “Không cần, tôi không có chuyện gì cần phụ nữ giúp đỡ.”
Giọng điệu tự tin mang theo kiêu ngạo này khiến Hạ Diệp Chi thất thần trong giây lát, tính tình của Mạc Đình Kiên cũng vậy…
*
Trở lại tiểu khu, Hạ Diệp Chi và Tề Thành tách nhau ra ai trở về nhà nấy.
Tề Thành vừa vào cửa đã gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên luôn nhận điện thoại của anh ngay lập tức. Lần này cũng vậy, điện thoại vang lên chưa được hai tiếng anh đã nghe máy.
“Xảy ra chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Mạc Đình Kiên xen lẫn vẻ căng thẳng không dễ phát hiện.
“Vợ trước của cậu muốn làm gì đó với bạn gái bây giờ của cậu, cậu thấy thế nào?” Tề Thành thường ngày nghiêm túc, thận trọng, nhưng lúc này nói chuyện với Mạc Đình Kiên lại mang theo dáng vẻ xem kịch vui.
Mạc Đình Kiên chỉ hỏi: “Làm gì?”
“Ai biết? Không chết nhưng cũng có thể tàn phế.” Giọng điệu của Tề Thành bình thản giống như đang bàn luận về thời tiết với Mạc Đình Kiên.
Giọng nói của Mạc Đình Kiên hơi trầm xuống: “Anh làm giúp cô ấy, đừng để cô ấy đích thân ra tay.”
Tề Thành phì cười: “Mạc Đình Kiên, cậu đang ra lệnh cho tôi sao?”
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không tức giận, chỉ khẽ nói: “Anh cũng có thể lựa chọn không làm.”
Nhưng Tề Thành nghe những lời này lại cảm thấy tràn ngập ý uy hiếp.
Con người luôn ở lúc sinh mệnh ngắn ngủi nhất mới bắt đầu hối hận và suy nghĩ lại, Mạc Cẩm Vân cũng vậy.
Sau khi cô biết mình mắc bệnh ung thư thì nản lòng thoái chí, nhìn lại nửa cuộc đời hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy người mà bản thân mình mắc nợ nhiều nhất chính là Mạc Đình Kiên.
Nói theo tình hình bây giờ thì Mạc Đình Kiên chính là lý do còn sót lại để Mạc Cẩm Vân sống tiếp.
Tề Thành không muốn Mạc Cẩm Vân chết, nên chỉ có thể để mặc cho Mạc Đình Kiên định đoạt.
Ngược lại Mạc Đình Kiên cũng không miễn cưỡng anh ta, bởi vì Mạc Đình Kiên biết anh ta sẽ cam tâm tình nguyện mặc cho anh định đoạt.
Tề Thành cũng biết ý nghĩ của Mạc Đình Kiên, nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác. Ai bảo anh ta không muốn Mạc Cẩm Vân chết chứ?