Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 763: TẠO RA MỘT ĐỨA BÉ



Vốn dĩ Hạ Diệp Chi không muốn để ý đến Tạ Ngọc Nam, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt có phần mất mát của anh thì vội nói một câu: “Tại sao?”

“Lúc tôi được sinh ra, mẹ tôi vì khó sinh nên mất đi. Ba tôi lúc nào cũng bận rộn. Khi còn nhỏ cơ bản đều chỉ có một mình tôi ăn cơm ở nhà. Sau này sau khi lên cấp ba thì dọn ra ngoài sống, từ đó về sau đều ăn cơm bên ngoài. Ngay cả ngày lễ tết nếu như ba tôi nhớ tới đứa con này thì cũng hối tôi về nhà ăn một bữa cơm.”

Giọng điệu của Tạ Ngọc Nam nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh đã nói rõ tất cả.

Ánh mắt của anh tràn ngập tiếc nuối, thất vọng và không cam lòng.

Có thể anh rất thất vọng với Tạ Sinh ba ruột của mình, cũng có thể là thất vọng với bản thân mình.

Hạ Diệp Chi không thể nào suy đoán, nhưng cũng bắt được điểm quan trọng: “Quan hệ giữa anh và ba anh không tốt?”

“Ông ấy có nhiều con nuôi như vậy, mà ai nấy cũng xuất sắc hơn tôi, ví dụ như Lưu Chiến Hằng kia…” Tạ Ngọc Nam khinh thường cười ra tiếng, giống như không muốn nói tiếp nữa: “Nói chung, trừ con trai ruột của ông ấy ra, tất cả mấy người con nuôi của ông ấy đều rất xuất sắc.”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, động tác hơi dừng lại, bỏ hộp thức ăn cuối cùng vào trong túi hỏi: “Đây chính là nguyên nhân bất hòa giữa anh là Lưu Chiến Hằng sao? Bởi vì anh quá xuất sắc.”

Tạ Ngọc Nam liếc cô: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy anh cũng không phải là đang ghen ghét Lưu Chiến Hằng, anh chỉ là đang ghen tỵ ba anh đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết trên người anh ta, có lẽ trong tất cả những người con nuôi của ba anh, Lưu Chiến Hằng là người xuất sắc nhất, cũng là người mà ba anh đã tốn nhiều tâm huyết nhất.” Sau khi Hạ Diệp Chi phân tích một hồi mới chậm rãi nói.

Ánh mắt của Tạ Ngọc Nam trở nên sắc bén: “Hạ Diệp Chi, tôi phát hiện trí tưởng tượng của cô rất phong phú.”

Ánh mắt Hạ Diệp Chi nhìn xuống, phát hiện tay của Tạ Ngọc Nam hơi dùng sức siết chặt tay vịn ghế ngồi, đây là biểu hiện căng thẳng khi tâm tư bị người vạch trần.

Cô đoán đúng tâm tư của Tạ Ngọc Nam, nhưng Tạ Ngọc Nam lại là con vịt chết vẫn còn mạnh miệng, không muốn thừa nhận.

Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần anh mà thuận theo lời của anh nói: “Anh không biết tôi là biên kịch sao? Trí tưởng tượng của biên kịch rất phong phú.”

Tuy Tạ Ngọc Nam là người thẳng tính, nhưng cũng không ngốc. Sao anh có thể không nhìn ra được đây là Hạ Diệp Chi thuận theo lời nói của anh, cho anh bậc thang leo xuống chứ?

Anh nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi vài giây, sau đó mới nói ý sâu xa: “Trước kia Lưu Chiến Hằng nhắc nhở tôi, bảo tôi cách xa cô ra.”

Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ: “Tại sao?”

Trước kia Tạ Ngọc Nam nghe lời của Lưu Chiến Hằng chỉ cảm thấy bản thân Lưu Chiến Hằng có ý với Hạ Diêp Chi nên mới không muốn anh đến gần Hạ Diệp Chi.

Nhưng càng ở bên cạnh Hạ Diệp Chi anh càng hiểu rõ, Lưu Chiến Hằng không cho anh đến gần Hạ Diệp Chi đều là có nguyên nhân.

Sau khi Hạ Diệp Chi dọn dẹp bàn ăn xong thì lấy tài liệu mà mình đã sửa sang xong bắt đầu thảo luận vụ kiện với Tạ Ngọc Nam.

Tạ Ngọc Nam lật qua lật lại tài liệu mà Hạ Diệp Chi đưa cho anh: “Những thứ này đều là những tài liệu của Mạc Đình Kiên mà cô đã sửa sang xong?”

“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu.

Tạ Ngọc Nam xem lướt qua một lần, nói: “Đứa bé trong vòng hai tuổi chắc chắn sẽ phán xử giao cho mẹ ruột của bé nuôi dưỡng. Mười tuổi trở lên sẽ tham khảo vào nguyện vọng của đứa bé, mà năm nay Mạc Hạ mới bốn tuổi. Ý kiến của bé không thể làm tham khảo được, đây hoàn toàn chính là ván cờ giữa cô và Mạc Đình Kiên.”

Hạ Diệp Chi hơi cụp mắt xuống, hai bàn tay nắm lấy nhau, đặt ở trên đùi nói: “Tôi biết, những chuyện này trước đó anh đã nói qua.”

“Mạc Đình Kiên không bị bệnh nặng, không có bệnh truyền nhiễm, không có bị thương, cũng không ngược đãi Mạc Hạ. Cơ thể khỏe mạnh, bối cảnh gia đình giàu có, Mạc Hạ sống chung với anh cũng không bị ảnh hưởng xấu. Đây đều là ưu thế của Mạc Đình Kiên, còn về cô toàn là điểm yếu.”

Ngón tay Tạ Ngọc Nam gõ trên bàn làm việc, thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh, anh nói tiếp: “Còn một điều nữa là trong ba và mẹ nếu bên nào không còn khả năng sinh đẻ nữa thì có thể ưu tiên cân nhắc.”

Hạ Diệp Chi nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, Tạ Ngọc Nam nhíu mày nói: “Thu hồi lại suy nghĩ trong lòng cô đi. Điều này chỉ là có thể để cho cô được ưu tiên cân nhắc mà thôi, chứ không phải nhất định sẽ thắng.”

Hạ Diệp Chi mím môi, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nói: “Nghe nói nếu một bên có con cái, mà một bên còn lại không có còn cái thì cũng được ưu tiên cân nhắc.”

Lần này đến lượt Tạ Ngọc Nam vui vẻ: “Sao thế? Mạc Đình Kiên có con riêng?”

Sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi sa sầm: “Không có.”

“Ồ.” Tạ Ngọc Nam thất vọng, đột nhiên lại nói: “Có điều…”

“Có điều thế nào?”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Hạ Diệp Chi, Tạ Ngọc Nam cười đến xấu xa: “Bây giờ anh ta không có con cái khác, vậy thì có thể tạo cho anh một đứa bé.”

Hạ Diệp Chi bối rối một lúc mới phản ứng lại được: “Ý của anh là để cho Tô Miên mang thai?”

“Tô Miên? Vợ chưa cưới của Mạc Đình Kiên?” Tạ Ngọc Nam không tỏ rõ ý kiến nói: “Cũng không nhất định là Tô Miên phải mang thai, người phụ nữ khác cũng được.”

Sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi thay đổi, đừng nói để cho người khác mang thai con của Mạc Đình Kiên, chỉ là vừa nghĩ tới Mạc Đình Kiên sẽ lên giường với người phụ nữ khác cô đã cảm thấy cả người khó chịu.

Cô càng cảm thấy khó chịu, trong đầu cô càng không chịu khống chế mà nghĩ tới những chuyện kia.

Những ngón tay thon dài sạch sẽ của Mạc Đình Kiên, đôi bàn tay kia sẽ chạm đến da thịt của người phụ nữ khác, đôi mắt đen như mực của anh bởi vì động tình với người phụ nữ khác mà trở nên u ám..

“Ọe…” Đột nhiên Hạ Diệp Chi hơi buồn nôn, nôn khan một tiếng, cô che miệng lại, chạy nhanh tới nhà vệ sinh.

Tạ Ngọc Nam thấy vậy, sắc mặt hơi lo lắng dứng dậy hỏi: “Hạ Diêp Chi, cô sao vậy?”

Hạ Diệp Chi không rảnh trả lời anh, cô nằm rạp trên bồn rửa tay, cứ nôn khan, cảm giác dạ dày cuồn cuộn rất khó chịu, nhưng cô nôn khan hơn nửa ngày cũng không nôn ra được thứ gì.

Cô vặn vòi nước, vốc nước lên rửa mặt, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.

Tạ Ngọc Nam đi theo sau cô thấy thế anh quay về rót cho cô ly nước.

Một tay anh cầm ly nước, tay còn lại cầm khăn đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Giọng nói của Hạ Diệp Chi hơi khàn khàn, cô nhận khăn mặt lau lên mặt, sau đó lại uống chút nước, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng đến đáng sợ.

Tạ Ngọc Nam đánh giá cô một lúc, mới chần chừ nói: “Nghe nói phụ nữ các cô lúc mang thai sẽ buồn nôn…”

“Tôi không mang thai, chỉ là dạ dày không tốt mà thôi.” Hạ Diệp Chi khịt mũi, cầm cái ly đi ra ngoài.

Tạ Ngọc Nam đi theo: “Có bệnh thì đi bác sĩ khám đi.”

“Tôi sẽ đi.” Hạ Diệp Chi để cái ly và khăn mặt xuống, cầm lấy túi xách của mình nói: “Tôi hơi mệt muốn về nghỉ ngơi trước.”

“Được, tôi đưa cô xuống dưới lầu.” Tạ Ngọc Nam thấy sắc mặt của cô khó coi như vậy, cầm lấy áo khoác muốn đưa cô về.

Hạ Diệp Chi từ chối ý tốt của cô, giọng điệu xa cách nói: “Không cần đâu, tự tôi đi xuống là được rồi.”

Tạ Ngọc Nam cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Sao cô nói lời thừa nhiều thế, tôi đưa cô đến cổng tiểu khu mà thôi.”

Hạ Diệp Chi thấy anh ta cố ý muốn đưa cô, cũng không có tâm trạng từ chối anh ta, hai người yên lặng đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.