Hạ Diệp Chi đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, biểu cảm trên mặt không thay đổi nhiều lắm, chỉ lạnh thêm vài phần. Tô Miên mãi không tới, Hạ Diệp Chi đành gọi điện thoại cho cô ta. Gọi được một lúc vẫn không có người bắt máy. Tô Miên sao còn chưa tới nữa? Chuyện này họ đã lên kế hoạch từ trước, Tô Miên hẳn phải nhiệt tình tham gia mới đúng.
Không lâu sau, bóng dáng Tô Miên xuất hiện ở ngã rẽ, bên cạnh cô ta còn có một y tá.
Hạ Diệp Chi thấy Tô Miên đi tới, tâm trạng cô không tốt lên mà còn xấu đi. Cô lắc lắc đầu, chối bỏ suy nghĩ vì sao trong lòng cô lại bất an như vậy, loại bỏ hết những suy nghĩ dư thừa, chỉ để mình suy nghĩ chuyện này.
Sau khi Tô Miên đến gần, Hạ Diệp Chi lạnh nhạt nhìn cô ta: “Sao giờ mới đến?”
Tô Miên liếc Hạ Diệp Chi một cái, giọng điệu khinh thường: “Chân tôi còn đang bị thương, gậy chống còn không có, chậm một chút thì có sao?”
Tuy Tô Miên vẫn luôn coi Hạ Diệp Chi là đối thủ một mất một còn, nhưng cô ta rất rõ ràng, Hạ Diệp Chi là người đáng tin cậy. Huống chi lần này còn vì con gái Mạc Hạ của cô, cô nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt chuyện này.
Mắt thấy cái danh vợ của tổng giám đốc Mạc thị đã ở trong tay, cô ta lại không nóng nảy như vậy nữa. Cô ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để dẫm đạp lên Hạ Diệp Chi. Tô Miên chậm rãi nhếch môi, cười độc ác: “Cô giúp tôi đưa anh ấy đến phòng đi, chân tôi không tiện.”
Tay Hạ Diệp Chi đặt bên người vô thức nắm chặt lại, cô cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tô Miên: “Sao cô không để tôi giúp cô ngủ với anh ấy luôn luôn đi, đỡ phải làm phiền đến cô?”
Tô Miên nghe vậy, tức giận trừng mắt với cô: “Hạ Diệp Chi! Chú ý thái độ nói chuyện của cô! Cô bây giờ đang nhờ vả tôi đấy!”
“Cô cũng có thể không làm!” Hạ Diệp Chi lấy điện thoại ra: “Tuy Mạc Đình Kiên bây giờ không quá tỉnh táo, nhưng nếu tôi gọi cho bác sĩ của anh ta, hoặc là 120, hẳn có thể giúp anh ta tỉnh lại nhanh chóng.”
Tô Miên hoảng hốt, vội vã cướp điện thoại đi, lớn tiếng nói: “Cô điên rồi sao!”
Hạ Diệp Chi không chớp mắt, lạnh lùng nói với Tô Miên: “Không phải là cô không làm sao?”
“Cô…” Tô miên bị cô làm cho tức nghẹn nói không ra lời.
Rõ ràng là quan hệ hợp tác nhưng Hạ Diệp Chi vẫn ép cô ta, loại cảm giác này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng trước mắt cô ta không còn cách khác, chỉ có thể để Hạ Diệp Chi tùy ý bắt nạt.
“Muốn làm thì nhanh vào đi, tôi đi đây, chờ kết quả của cô.” Hạ Diệp Chi nói xong, lấy điện thoại trong tay Tô Miên, xoay người nhanh chóng rời đi.
Ở trong mắt Tô Miên, Hạ Diệp Chi lúc này vô cùng chật vật.
Dứt tay đem Mạc Đình Kiên đưa đến tận tay cô ta, trong lòng Hạ Diệp Chi hẳn không dễ chịu đâu? Tô Miên nở một nụ cười vì đạt được ý đồ, đẩy cửa bước vào.
Trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh, thức ăn trên bàn hình như không động vào nhiều lắm, mà Mạc Đình Kiên đang ngửa đầu ngồi trên ghế sô pha, cúc áo sơ mi mở ra vài cái, để lộ phần lớn vòm ngực rắn chắc. Anh hơi híp mắt, hô hấp dồn dập, thoạt nhìn rất khó chịu.
Tô Miên chống gậy đi tới, dịu dàng hỏi: “Đình Kiên, anh sao vậy?”
Mạc Đình Kiên im lặng, không động đậy chút nào, nếu không có hơi thở nặng nề của anh, Tô Miên nhất định cho rằng anh đã ngủ rồi.
Cô ta chọn đàn ông, đương nhiên phải chọn người tốt nhất, cho dù đã đến lúc như thế này, vẫn đang khống chế được cơ thể của mình. Nghĩ như vậy, Tô Miên liền vui vẻ. Cô ta duỗi tay muốn sờ mặt Mạc Đình Kiên một chút, thường ngày anh gần như không cho cô ta lại gần, có lắm cũng chỉ là cho cô ta ôm cánh tay một chút, không nắm tay, không thân mật, càng đừng nói là lên giường. Mà bây giờ, cô ta cuối cùng cũng có cơ hội…
Chỉ là, tay cô ta còn chưa chạm vào mặt anh, anh đột nhiên nghiêng đầu né tránh. Nếu không phải anh không mở to mắt, Tô Miên chắc chắn cho rằng anh đang cố ý né tránh cô. Tuy trong lòng Tô Miên có chút tức giận nhưng cô ta vẫn cố đè xuống. Chỉ cần qua đêm nay, người đàn ông này chính thức là của cô ta rồi, của riêng cô ta mà thôi, vì vậy cô ta không cần vội vàng.
“Đình Kiên…” Tô Miên không hề chạm vào anh, mà thấp giọng bên tai gọi anh.
Lúc này Mạc Đình Kiên mở bừng mắt, con ngươi thường ngày đen như mực bây giờ mang một tầng sắc dục, khiến cho anh càng thêm gợi cảm. Bình thường anh lúc nào cũng mang bộ dáng lạnh nhạt, bây giờ khác thì khác xa, Tô Miên kinh ngạc cực kỳ.
“Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho em, gọi em đến đón anh, cô ta đã làm gì anh vậy?” Tô Miên vờ như không biết gì cả, nghi hoặc hỏi anh.
“Được, lập tức đưa anh đi nghỉ ngơi.” Tô Miên đang muốn dìu anh, lơ đãng nhìn quanh thì thấy ly rượu trước mặt anh còn lại hơn một nửa.
Cô ta suy nghĩ một lát, cầm ly rượu uống cạn. Mạc Đình Kiên bình thường lạnh lùng như vậy, có lẽ ở trên giường cũng rất bảo thủ, cô ta muốn uống chút rượu để thêm chút thú vui.
Lúc Tô Miên buông ly rượu xuống, thoáng nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, trong lòng buồn bực, ly rượu của Mạc Đình Kiên vẫn còn, vậy ly rượu vỡ trên mặt đất là do Hạ Diệp Chi làm? Hạ Diệp Chi gan cũng lớn thật, dám đập phá đồ trước mặt Mạc Đình Kiên.
Hiệu quả của thuốc rất nhanh, Tô Miên đưa tay muốn đỡ Mạc Đình Kiên, rồi cơ thể lại nhũn ra, đứng cũng không vững, cả người mềm nhũn. Trước khi cô ta ngã xuống, mông lung đưa tay muốn giữ chặt Mạc Đình Kiên. Chỉ là tay cô ta vừa đụng tới, anh liền rút tay ra.
Ngay sau đó là giọng nói rõ ràng của người đàn ông: “Tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.”
Là giọng nói của Mạc Đình Kiên, cô ta muốn “nghỉ ngơi” cùng anh.
Tô Miên dịu dàng nói: “Được.”
*
Hạ Diệp Chi ra khỏi Kim Hải liền trở về xe của mình ngay. Cô biết, chuyện cô nên làm lúc này là làm như người vô tội, lái xe về nhà ngủ. Chỉ là, sau khi cắm chìa khóa vào xe, lại mãi không chịu khởi động. Cô ở chỗ này chờ cái gì chứ?
Mạc Đình Kiên vừa bị cô bỏ thuốc đưa đến tay Tô Miên. Mạc Đình Kiên và Tô Miên, đêm nay sẽ ở lại Kim Hải “nghỉ ngơi”, từ nay về sau, Mạc Đình Kiên và cô không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Quan hệ còn lại giữa bọn họ, chỉ là cha và mẹ của Mạc Hạ. Mạc Hạ sẽ là mối liên hệ duy nhất giữa họ. Có thể, cô cả đời này sẽ không gặp lại Mạc Đình Kiên nữa. Cô là biên kịch trong giới giải trí, Mạc Đình Kiên lại là thương nhân giàu có, gia đình cao quý, những việc ra vào Mạc thị và những bữa tiệc kinh doanh, đều không liên quan gì đến Hạ Diệp Chi cô. Cô chỉ là một Hạ Diệp Chi bình thường, một người phụ nữ bình thường đã ly dị, một bà mẹ đơn thân.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây, không nhịn được nở nụ cười. Ban đầu là cười khẽ, đến cuối cùng, âm thanh của cô lớn dần.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên. Hạ Diệp Chi nhìn qua một chút, là Lưu Chiến Hằng gọi tới.
Cô nghe điện thoại: “Lưu Chiến Hằng, anh nói rất đúng, tôi và Mạc Đình Kiên không hợp.”