Hạ Diệp Chi liếc nhìn về phía phòng vệ sinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Miên: “Không ai có thể dễ dàng hủy hoại cuộc sống của ai đó. Nếu cô nghĩ rằng cuộc sống của cô bị hủy hoại rồi, thế thì nhất định là bị hủy hoại bởi chính cô.”
“Chính cô! Chính cô là người đã hủy hoại cuộc đời tôi!” Tô Miên nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ hận thù, như thể cô ta có thẻ sẽ đến xé nát cô ra bất cứ lúc nào.
Hạ Diệp Chi lắng nghe một lúc, bên trong không có động tĩnh gì nữa rồi.
Mạc Hạ rất thông minh, con bé có thể không hiểu những lời của Tô Miên và Hạ Diệp Chi, nhưng con bé cũng có thể nghe ra được sự căng thẳng giữa họ.
Vì vậy, con bé đã không đi ra.
Hạ Diệp Chi nghĩ về điều này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tùy cho nghĩ thế nào cũng được.” Hạ Diệp Chi chuẩn bị rời đi.
Tô Miên giữ cô lại: “Cô muốn đi ngay bây giờ sao?”
Hạ Diệp Chi khẽ mỉm cười: “Cô nên biết rằng Cố Tri Dân là ông chủ của Kinh Hải.”
Mặc dù Kim Hải cũng là một sản nghiệp của Mạc Đình Kiên, nhưng Cố Tri Dân là người luôn điều hành và quản lý.
Hạ Diệp Chi nói vậy, Tô Miên đương nhiên tin rồi.
Cho dù không có chuyện của Thẩm Lệ, ba năm trước vì Mạc Đình Kiên, cô và Cố Tri Dân đã kết giao với nhau.
Trên địa bàn của Cố Tri Dân, cô ta thực sự không dám quậy phá.
“Cứ để xem, cô khiến tôi cảm thấy đau khổ, tôi chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi cho cô!” Đôi mắt của Tô Miên tràn ngập sự căm ghét thấu xương, sau khi nói dữ dội xong, liền bước chân đi vào phòng tắm.
Tô Miên đi vào phòng vệ sinh, Hạ Diệp Chi theo sau.
Cô tìm thấy ngăn của Mạc Hạ, cánh cửa đã mở ra. Mạc Hạ đang đứng dựa vào cửa một cách ngoan ngoãn.
Hạ Diệp Chi xao xoa vào mặt con bé, rồi ôm con bé đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Mạc Hạ cũng rất im lặng.
Hạ Diệp Chi muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải nói gì.
Khi gần đến phòng vip, giọng của Mạc Hạ vang lên: “Vừa rồi là dì Tô Miên.”
Trong ba năm hôn mê của Hạ Diệp Chi, Tô Miên là mẹ trên danh nghĩa của Mạc Hạ.
Mặc dù Mạc Hạ và Tô Miên không quá thân thiết, nhưng họ cũng quen thuộc.
Con bé có một trí nhớ tốt, nghe ra giọng nói của Tô Miên cũng không lạ.
Nhưng Hạ Diệp Chi nên giải thích sự u ám và mưu mô của người lớn với Mạc Hạ như thế nào đây?
Trước cửa phòng vip, Hạ Diệp Chi nghe Mạc Hạ thì thầm: “Cô ấy không thích con, cô ấy không thích bố, cô ấy cũng không thích mẹ, và con cũng không thích cô ấy.”
Mạc Hạ nói một danh sách dài “không thích”, nghe có vẻ hơi bướng bỉnh, nhưng Hạ Diệp Chi hiểu ý nghĩa của Mạc Hạ.
Tâm trí của trẻ rất đơn giản.
Bạn không thích người tôi thích, bạn cũng không thích tôi, tôi tự nhiên không cũng thích bạn.
Đơn giản đúng sai, là một hạnh phúc đơn giản.
Đây là đặc quyền mà chỉ trẻ em mới có.
Hạ Diệp Chi hy vọng Mạc Hạ luôn có thể như thế này.
Cô cảm động và hài lòng, hôn lên khuôn mặt của Mạc Hạ: “Không ai được tất cả mọi người yêu thích cả, ngay cả khi ai đó không thích con, bảo bối của mẹ là bảo bối tuyệt nhất.”
Mạc Hạ hiểu, mỉm cười với Hạ Diệp Chi, đôi mắt trong veo của con bé mỉm cười thành hình trăng lưỡi liềm: “Mẹ cũng là người mẹ tuyệt vời nhất”.
Hạ Diệp Chi cười ra sắp rớt cả nước mắt.
Cô đặt Mạc Hạ xuống đất: “Con vào trước, vừa rồi mẹ quên đi vệ sinh, mẹ phải quay lại một chút, lát nữa mẹ sẽ trở lại”.
Mạc Hạ gật đầu: “Vâng.”
Hạ Diệp Chi mở cửa hộp và nhìn Mạc Hạ bước vào.
Thẩm Lệ hỏi con bé: “Sao Chi Chi không vào đây thế?”
“Tớ đi vệ sinh một lát sẽ quay lại ngay.” Hạ Diệp Chi đóng cửa lại sau khi nói xong.
Cô bước sang một bên, làm dịu cảm xúc của bản thân.
Mạc Hạ quá hiểu chuyện.
Con bé càng hiểu chuyện, cô lại càng cảm thấy có lỗi.
Đứa trẻ nhỏ như thế, mà đã hiểu chuyện như vậy, nhất định người làm mẹ như cô đã làm không được tốt.