Lần này Tô Miên đã hạ quyết tâm muốn dồn Hạ Diệp Chi vào chỗ chết.
Cô ta rất mạnh, hai cậu nhân viên vẫn không khống chế được Tô Miên, trong đó một người còn bị cào chảy máu.
Mạc Hạ đã được cậu nhân viên mang đi, Hạ Diệp Chi đã không còn kiêng kỵ.
Cô đã từng luyện võ, nếu bàn về khả năng phản ứng thì cô cũng không kém.
Một lần nữa cô và Tô Miên lại đánh nhau.
Lúc này cậu nhân viên mới có cơ hội khống chế Tô Miên.
Cuối cùng, Tô Miên bị ba cậu nhân viên đè trên đất, dùng dây thừng trói lại.
Trong nhà hàng một mảng hỗn độn.
Trong lúc hỗn độn, Hạ Diệp Chi không quan tâm có ai chụp ảnh hay quay video lại không.
Cô thấy Tô Miên đã bị khống chế thì đi tìm Mạc Hạ.
Viền mắt Mạc Hạ đỏ hoe, rõ ràng đã bị dọa sợ rồi.
“Mẹ ơi, mẹ bị thương rồi…” Mạc Hạ chỉ vào vai Hạ Diệp Chi, nức nở nói.
Quần áo mùa hè rất mỏng, dao găm của Tô Miên lại sắc bén, nửa vai Hạ Diệp Chi đã bị máu tươi thấm ướt.
Quản lý lau mồ hôi đi tới, vội vàng nói với Hạ Diệp Chi: “Thưa cô, chúng tôi đưa cô đi bệnh viện băng bó vết thương.”
Nhà hàng xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên ông phải xử lý cẩn thận.
Ngộ nhỡ xử lý không tốt, lúc đó việc kinh doanh nhà hàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, vì vậy quản lý xử sự rất thận trọng.
Vai Hạ Diệp Chi bị thương, không thể lái xe được, cô còn dẫn theo Mạc Hạ nên gật đầu ngay: “Được.”
Quản lý đưa Hạ Diệp Chi đến bệnh viện.
Vết thương của cô vẫn chưa băng bó xong thì nhân viên nhà hàng đã gọi điện cho quản lý: “Quản lý, cảnh sát đã tới đây, bọn họ cần ghi chép khẩu cung của cô gái kia.”
Hạ Diệp Chi băng bó vết thương xong thì đi ra ngoài, quản lý bước lên đón, vội nói: “Cô Hạ, tiếp theo cô phải đi tới cục cảnh sát một chuyến.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi đáp lại rồi nói: “Nhưng tôi muốn thay quần áo trước.”
Cô nói xong thì xoa đầu Mạc Hạ.
Lúc nãy khi Hạ Diệp Chi băng bó vết thương, Mạc Hạ vẫn luôn nhíu mày, cắn môi không nói gì.
Hạ Diệp Chi ôm Mạc Hạ vào trong ngực, không để Mạc Hạ nhìn thấy vết thương của cô.
Trên áo cô vẫn còn vết máu lớn, nếu cô mặc như vậy sẽ dọa Mạc Hạ sợ.
Đương nhiên quản lý cũng hiểu ý Hạ Diệp Chi, vội nói: “Được được được, tất nhiên rồi.”
*
Trên đường Hạ Diệp Chi tới cục cảnh sát đã thuận tiện mua một bộ quần áo.
Tiền mua quần áo do quản lý trả, Hạ Diệp Chi không giành được.
Quản lý biết Hạ Diệp Chi là người nổi tiếng, ông sợ tâm trạng Hạ Diệp Chi không tốt sẽ lên mạng tố cáo nhà hàng ông.
Trong thời đại hiện nay, cư dân mạng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Khi cô đến cục cảnh sát, cảnh sát phụ trách vụán đã đợi cô rồi.
Cảnh sát giải thích tình huống cụ thể với cô trước rồi nói: “Cô Hạ, Tô Miên nói cô vẫn luôn âm thầm phái người muốn giết cô ấy, vì vậy cô ấy mới nhất thời kích động tới nhà hàng hành hung cô, cô thấy chuyện này thế nào?”
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày: “Tôi không có.”
Sau lễ cưới với Mạc Đình Kiên bị phá hủy, đầu óc Tô Miên xảy ra vấn đề sao?
Cảnh sát ghi chép hai bên xong thì Hạ Diệp Chi gặp Tô Miên.
“Lần này là số cô may mắn!” Tô Miên hung ác nhìn Hạ Diệp Chi: “Chỉ cần tôi chưa chết, cô đừng nghĩ mình sẽ sống tốt, trước giờ tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như cô, cô đã phá hủy hôn lễ của tôi, còn muốn hoàn toàn hủy hoại tôi!”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi vẫn bình tĩnh: “Tôi không phải người giết cô, cô quá xem trọng tôi rồi, tôi không có năng lực đó.”
“Cô nói dối! Gần đây khi tôi về nhà đều có người theo dõi tôi, lúc tôi lái xe phát hiện phanh xe có vấn đề, đều do cô muốn hại chết tôi!” Giọng nói Tô Miên vừa sắc bén lại vừa chói tai.
Hạ Diệp Chi nghi ngờ, nhìn Tô Miên không giống như đang nói dối.