Mạc Đình Kiên đi tới, sờ đầu Mạc Hạ: “Cho ba xem món đồ chơi con ráp chút nào.”
Mạc Hạ nghe anh nói xong, ngoan ngoãn đi lấy món đồ chơi mình đã ráp xong đưa cho Mạc Đình Kiên xem.
Mạc Hạ đi rồi, Mạc Đình Kiên nói với Hạ Diệp Chi: “Bên ngoài khu chung cư còn có phóng viên đang đợi, chuyện của Tô Miên em định xử lý thế nào?”
Vẻ mặt của anh hết sức nghiêm túc, không có bất kỳ biểu hiện quan tâm nào, có chăng chỉ là dáng vẻ lạnh lùng giải quyết việc chung.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói: “Kháng án.”
Cô muốn Tô Miên ngồi tù, muốn cho Tô Miên trả giá thật đắt.
“Em cảm thấy bản thân có thể giải quyết chuyện lần này sao?” Mạc Đình Kiên hỏi cô.
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc nhìn Mạc Đình Kiên.
Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng Mạc Đình Kiên đã nói tiếp: “Nhiều phóng viên ở ngoài cửa như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của hai mẹ con em. Em thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hy vọng Mạc Hạ được bình an.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên được khống chế rất tốt, không quá lớn nhưng lại có thể để cho Hạ Diệp Chi nghe được rõ ràng.
“Cho nên? Anh nói như vậy là có ý gì, anh là muốn mang Mạc Hạ đến chỗ anh ở sao?” Lời trong lời ngoài gì của Mạc Đình Kiên cũng đều nói đến việc chuyện lần này sẽ ảnh hưởng đến Mạc Hạ.
Vì vậy, không khó có thể suy luận được Mạc Đình Kiên vì bảo vệ Mạc Hạ rất có thể sẽ dẫn Mạc Hạ đến chỗ anh ở.
Nếu Mạc Đình Kiên đúng là nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nếu anh mở miệng nói thẳng, Hạ Diệp Chi cũng không có lý do gì để từ chối.
Chỉ là trong lòng cô luôn có phần kiêng dè Mạc Đình Kiên.
Cô luôn cảm thấy, nếu thực sự đưa Mạc Hạ đến chỗ của anh, anh sẽ không trả Mạc Hạ lại cho cô nữa.
“Gần đây tôi rất bận, không có thời gian chăm sóc cho Mạc Hạ, nhưng tôi có thể sắp xếp cho hai mẹ con em ra nước ngoài.” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên vô cùng nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi nghe anh nói xong càng thêm kinh ngạc .
Mạc Đình Kiên lại muốn sắp xếp cho cô và Mạc Hạ ra nước ngoài.
“Chuyện này hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Mạc Hạ, em cũng có thể không đồng ý, nhưng tôi muốn sắp xếp vệ sĩ đi theo hai người hai mươi bốn giờ.”
Mạc Đình Kiên vừa dứt lời, bên kia đã vang lên giọng nói của Mạc Hạ: “Ba ơi, ba mau đến xem đi.”
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên nghe tiếng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Mạc Hạ giơ món đồ chơi đã ráp xong trong tay lên.
“Ừm.” Mạc Đình Kiên đáp lại Mạc Hạ một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Cho em một ngày để suy nghĩ.”
Tuy Hạ Diệp Chi sớm biết nếu không có Mạc Hạ cô và Mạc Đình Kiên cũng không thể không có một chút liên quan nào, nhưng cho đến ngày hôm nay trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn có sự bài xích nho nhỏ.
Dường như Mạc Đình Kiên chắc chắn cô không thể chăm sóc tốt cho Mạc Hạ, cần anh đến sắp xếp mọi thứ.
Mạc Đình Kiên nói xong thì muốn xoay người đi tìm Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi gọi anh ta lại: “Không cần suy nghĩ, tôi sẽ cho anh đáp án luôn. Nếu Mạc Hạ đã ở chỗ tôi, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc con bé thật tốt, anh vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân thì hơn.”
Hạ Diệp Chi nói xong thì xoay người đi rót nước cho mình.
Mạc Đình Kiên nhìn chăm chú bóng lưng của cô, sau đó đi qua chỗ Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi rót nước xong đi ra, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
Hạ Diệp Chi nhìn qua mắt mèo thì phát hiện người đứng bên ngoài lại là vợ chồng Thời Dũng và Hình Uyên.
Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ trong chốc lát, sau đó mở cửa ra.
Cô vô cùng lịch sự nói: “Chào trợ lý Thời, chào chị Hình.”
“Cô Hạ.” Thời Dũng khẽ gật đầu, khách sáo như thường ngày.
Hình Uyên lại mang theo một hòm thuốc, dáng vẻ bình tĩnh mang theo vẻ thương hại.