Nhiệt độ máy điều hòa ở sân bay hạ thấp, Mạc Đình Kiên xuất hiện trong bộ đồ đen đầy lạnh lùng. Cố Tri Dân bước đến chỗ anh, hai người nhìn nhau với vẻ mặt đầy khó chịu.
Cố Tri Dân lên tiếng: “Tại sao anh ở đây?”
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt đáp: “Tiện đường đi ngang qua.”
Nói xong anh đi lướt qua Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân vẫn tiếp tục đuổi theo: “Một người bận rộn như anh mà có thời gian để đi qua sân bay sao? Điều này đến Mạc Hạ cũng không tin được.”
Mạc Đình Kiên nghe xong liền dừng lại một lát, rồi anh lại tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe. Còn Cố Tri Dân thì vẫn tiếp tục bám theo anh.
Mạc Đình Kiên dường như không quan tâm điều đó, anh lấy chìa khóa và nhấn mở xe. Khi đang định mở cửa bước vào thì Cố Tri Dân tiến đến giữ cửa xe của anh lại. Mạc Đình Kiên lạnh lùng ngước nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân ban đầu có cảm thấy chút bối rối, sau đó anh mạnh dạn hỏi Mạc Đình Kiên: “Nói thật đi, rốt cuộc anh tới sân bay làm gì?”
Khuôn mặt Mạc Đình Kiên lạnh băng đáp: “Buông ra.”
Hai từ đơn giản nhưng cũng đủ khiến Cố Tri Dân run lên vì sợ. Giọng nói của anh rắn giỏi và mạnh mẽ, cho dù Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên đã quen nhau khá lâu nhưng cũng không khỏi e sợ. Cố Tri Dân đành cam chịu buông tay khỏi cửa xe. Sau đó Mạc Đình Kiên lên xe.
Lúc này Cố Tri Dân như hiểu ra điều gì đó, anh càng chắc chắn lập luận của mình là đúng. Cố Tri Dân nói lớn: “Quả nhiên là như vậy, chúng tôi đều bị anh lừa. Ngay từ đầu tôi đã không tin việc một kẻ cứng đầu như anh lại có thể để cho Diệp Chi rời đi…”
“Hơn nữa, dựa vào tính khí của anh, anh nhất định không đời nào chấp nhận người phụ nữ như Tô Miên…”
Sau khi Cố Tri Dân nói một hồi, Mạc Đình Kiên chỉ lạnh nhạt đáp: “Còn muốn nói gì nữa không?”
“Nói… nói xong rồi.” Cố Tri Dân đáp.
Mạc Đình Kiên vẫn bình tĩnh: “Vậy tôi đi trước.”
Khi Cố Tri Dân nhận thức được tình hình thì xe của Mạc Đình Kiên đã rời đi. Cố Tri Dân thở dài, bực bội chửi thề: “Shit!”
*
Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ cùng Mạc Hạ đã đến địa điểm đầu tiên – một thành phố giáp biển. Mặt trời, bãi cát vàng, bầu trời trong xanh cùng với biển cả.
“Cuộc đời nếu không sống để làm việc thì sẽ là sống cho những kì nghỉ tuyệt vời như này.”
Thẩm Lệ mặc bikini, khoác áo tắm bên ngoài, nằm dưới ô trên bãi biển, nheo mắt nói chuyện với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chưa kịp nói gì thì Mạc Hạ đang không ngừng uống nước hoa quả đã tiếp lời: “Những người không chịu làm việc đều là cá ươn.”
Nghe vậy Thẩm Lệ liền nhẹ nhàng đưa tay xoa má Mạc Hạ: “Vậy thì cô cũng muốn làm cá ươn.”
“Cá ươn sẽ bị ăn mất.” Mạc Hạ tiếp tục bổ sung: “Chú Tri Dân sẽ ăn con cá đó.”
Thẩm Lệ liền bật dậy khỏi ghế nằm và nói: “Mạc Hạ, cháu nói cái gì cơ?”
Mạc Hạ vừa tắm nắng, mặt hơi đỏ và tóc trên trán thì ướt đẫm. Thấy Thẩm Lệ bất dậy, cô bé liền cầm theo cốc nước hoa quả ép và chạy đi. Mạc Hạ vừa chạy vừa nói: “Chú Tri Dân nói rằng chú ấy sớm muộn cũng sẽ “ăn thịt” cô.”
“Cháu mau đứng lại cho cô, hôm nay cô sẽ bắt cháu để làm mồi cho cá biển.” Thẩm Lệ liền đuổi theo Mạc Hạ.
Hai cô cháu cứ thế nô đùa với nhau.
Hạ Diệp Chi thấy vậy liền hét lớn: “Mạc Hạ chạy từ từ thôi.”
Mạc Hạ là đứa trẻ ngoan và nghe lời, cô bé nghe mẹ dặn liền chạy chậm lại, thế nhưng rất nhanh nhanh đã bị Thẩm Lệ bắt được. Hạ Diệp Chi quan sát hai cô cháu một lúc rồi thôi.
Cô lấy điện thoại ra chụp vài kiểu ảnh rồi đăng lên facebook. Vừa đăng được vài giây đã nhanh chóng có fan vào bình luận.