Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 829: MẶC KỆ NGƯỜI TA NÓI



Hạ Diệp Chi cười khẽ một tiếng, nét mặt cũng giãn ra: “Trước kia, Tiêu Thanh Hà luôn tìm kiếm Hạ Hương Thảo. Tớ đoán là bọn họ đã tìm được Hạ Hương Thảo rồi.”

“Cậu quả nhiên đoán trúng phóc, ban đầu, tớ cũng đoán bọn họ đã tìm được Hạ Hương Thảo, nhưng lại không dám chắc chắn cho lắm.” Thẩm Lệ nghe vậy, lập tức vỗ tay cái đét, hết sức kích động.

“Mình đi guốc trong bụng bọn người nhà họ Hạ mà, bọn họ không thể nào vo duyên vô cớ quan tâm tới người lạ được, có thể khiến bọn họ dốc lòng chăm sóc, thì một là có quan hệ lợi ích với nhà họ Hạ và hai chính là Hạ Hương Thảo.”

Hạ Diệp Chi nhớ lại chuyện trước kia, biểu cảm trên mặt cô trở nên lạnh lùng.

Người nhà họ Hạ là hạng người gì, ai cũng biết.

“Hạ Hương Thảo chẳng phải đã từng mất tích sao? Rốt cuộc cô ta đã đi đâu? Tớ đã hỏi thăm bác sĩ nhưng ông ấy chỉ nói qua loa đại khái là cô ta mắc một căn bệnh rất kỳ lạ!” Hiển nhiên là Thẩm Lệ đặc biệt cảm thấy hứng thú với chuyện của Hạ Hương Thảo.

“Nếu có cơ hội quay lại nghe ngóng một chút thì sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.” Từ trong đáy mắt của Hạ Diệp Chi toát lên sự lạnh lùng: “Bọn họ sẽ nhanh chóng liên lạc với tớ.”

Thẩm Lệ nhất thời không hiểu chuyện gì: “Bọn họ liên lạc với cậu chưa?”

“Hôm nay tớ vừa mới tổ chức buổi họp báo nên có lẽ người nhà họ Hạ cũng đã biết. Và bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng tớ.” Chuyện như vậy trước đây cũng thường xảy ra mà nên cũng chẳng cần phải ngạc nhiên làm gì.

Thẩm Lệ nghe thấy thế liền cười khẩy: “Chẳng có lấy một người tốt lành! Theo tớ, nếu bọn họ mà tới tim cậu thì cậu cứ đuổi thẳng cổ, bây giờ cậu dù gì cũng đã là bà chủ của nhà Mạc, có quyền thế lại có tiền, cậu muốn làm gì mà chẳng được!”

Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Trong lòng tớ cũng hiểu rất rõ, hiện tại họ không dám tùy tiện chọc giận tớ còn cậu chẳng phải rất tò mò chuyện của Hạ Hương Thảo sao? Đến lúc đó tớ và cậu hãy cùng đến bệnh viện thăm cô ta.”

*

Sự thực đã chứng minh, Hạ Diệp Chi đoán đúng.

Bởi vì đêm đó, Hạ Diệp Chi đã nhận được một cuộc điện thoại của người nhà họ Hạ gọi đến.

Người gọi là Tiêu Thanh Hà.

“Diệp Chi, dạo này con khỏe không?” Thay vì đi thẳng vào vấn đề Tiêu Thanh Hà đã hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hạ Diệp Chi trước.

Hạ Diệp Chi hờ hững trả lời: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, việc gì phải giả mù sa mưa quan tâm đến tôi, bà khó chịu còn tôi cũng chẳng vui vẻ gì.”

“Diệp Chi, mẹ không…” Tiêu Thanh Hà xấu hổ vì bị nói trúng tim đen.

Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói: “Không nói thì tôi cúp máy đây.”

Tiêu Thanh Hà vội ngăn cô lại: “Chờ một chút, Diệp Chi… Con hãy nghe mẹ nói.”

Hạ Diệp Chi không dập máy nữa, cô chờ Tiêu Thanh Hà nói.

Tiêu Thanh Hà im lặng trong chốc lát rồi lắp bắp: “Diệp Chi, đã tìm được Hương Thảo rồi, dù gì nó cũng là chị của con, con… cũng nên quay về thăm nó một chút.”

… Dù gì…

Lần nào cũng là câu này.

… Dù gì con cũng là con cháu nhà họ Hạ.

… Dù gì nó cũng là chị của con.

… Dù gì con cũng không thể bỏ mặc nhà họ Hạ.

Hạ Diệp Chi phì cười: “Có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không muốn quay về nhà họ Hạ để gặp những bộ mặt khiến người ta buồn nôn của các người.”

“Con đừng nói vậy!” Tiêu Thanh Hà liền đổi giọng: “Đừng tưởng con bây giờ là bà chủ của nhà họ Mạc thì không xem chúng ta ra gì, con nên biết rằng càng là bà chủ của tập đoàn lớn thì hình tượng cá nhân càng quan trọng, đến lúc đó nếu để cho người khác biết…”

Hạ Diệp Chi khẽ khàng ngắt lời Tiêu Thanh Hà: “Thôi được rồi, không có lời nào mới mẻ hơn sao? Lần nào cũng nói lại những lời cũ rích này, bà không thấy phiền chứ tôi thì phiền lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.