Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 870: ĐỪNG CÚP MÁY VỘI, NẾU KHÔNG CON SẼ HỐI HẬN



Nếu Mạc Đình Kiên không lo lắng cho sau này thì đã lấy cứng chọi cứng, trực tiếp đối đầu với Lưu Chiến Hằng rồi, trong tay Lưu Chiến Hằng chẳng có thứ gì uy hiếp được Mạc Đình Kiên thì anh ta cũng hết cách càn rỡ.

Dĩ nhiên, Hạ Diệp Chi rất sợ hãi và tức giận vì Mạc Đình Kiên đã tự ý quyết định như vậy.

Nhưng tức giận thì làm được gì chứ.

Mạc Đình Kiên từ xưa tới nay luôn là người như vậy.

Hơn nữa, suy nghĩ trong lòng Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi là người hiểu rõ nhất.

Tuy tức giận là vậy nhưng cô vẫn lo lắng cho anh.

Hạ Diệp Chi có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Mạc Đình Kiên nhưng lại không cách nào đồng ý với cách làm của anh.

Đợi tất cả mọi chuyện chấm dứt cô sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn lại anh.

Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây liền thở dài một hơi rồi cắm cúi xử lý văn kiện.

Mạc Hạ nghe điện thoại xong liền chuyển máy cho Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi, điện thoại của mẹ này.”

Hạ Diệp Chi cầm điện thoại rồi xoa đầu Mạc Hạ: “Chơi một mình ngoan con nhé.”

“Dạ.” Mạc Hạ trả lời rồi chạy ra một chỗ chơi.

Hạ Diệp Chi mỉm cười nhìn bóng lưng Mạc Hạ, rồi cúi đầu bắt đầu xử lý công việc.

*

Vào giờ nghỉ trưa, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Hà.

Vì số gọi tới là một số lạ nên ngay từ đầu, Hạ Diệp Chi cũng không biết là Tiêu Thanh Hà gọi tới.

Cô sợ là điện thoại của Mạc Đình Kiên, nếu không nghe sẽ bỏ lỡ nên mới bắt máy.

Giọng điệu của Tiêu Thanh Hà lạnh lùng khác ngày thường: “Diệp Chi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi.” Hạ Diệp Chi nói xong đang định cúp máy.

Nhưng Tiêu Thanh Hà như đoán được Hạ Diệp Chi muốn cúp máy nên cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy Tiêu Thanh Hà cất giọng: “Đừng cúp máy vội, kẻo con sẽ hối hận đấy!”

Giọng điệu của Tiêu Thanh Hà lạnh nhạt một cách lạ lùng.

Tiêu Thanh Hà lúc nào cũng cẩn thận từng ly từng tý khi sống trong nhà họ Hạ.

Bản tính của bà ta không cứng cỏi, vốn là người mềm yếu, và cũng chẳng có tiếng nói trong nhà họ Hạ nên luôn cẩn thận từ lời nói đến việc làm.

Chỉ khi ở trước mặt Hạ Diệp Chi bà mới kiên quyết và cố chấp.

Chẳng qua bà ta nghĩ Hạ Diệp Chi là con gái của mình nên cô phải bảo gì nghe nấy.

Hạ Diệp Chi cười khẩy: “Chuyện khiến tôi hối hận nhất kiếp này chính là trở thành con gái của bà.”

“Con…” Tiêu Thanh Hà tức giận đến mức rống lên: “Mày nghĩ tao muốn có một đứa con gái vừa ác độc vừa vô lương tâm như mày sao? Ngay cả Hương Thảo mày cũng hại chết, lẽ nào mày còn thấy chưa đủ sao?”

“Tôi hại chết Hạ Hương Thảo khi nào? Già cả nên đầu óc lú lẫn thì nên đi khám bác sĩ, đừng có lúc nào cũng tìm tôi, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”

Hạ Diệp Chi nói xong liền thẳng tay dập máy.

Cô đưa tay xoa chân mày.

Đi tới đi lui tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn quyết định cho số điện thoại mà Tiêu Thanh Hà vừa gọi đến vào danh sách đen.

Sau khi bình tĩnh trở lại, cô liền vào phòng nghỉ tìm Mạc Hạ.

Mạc Hạ vừa rồi còn chơi, giờ đã ngủ rồi.

Cô đứng ngoài cửa nhìn vào thì thấy Mạc Hạ đang ngủ say.

Nên Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc đi ra thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hạ Diệp Chi nói với ra: “Vào đi.”

Thời Dũng đẩy cửa đi vào, trên tay còn có một túi cơm.

“Tôi có gọi cơm ở nhà hàng Kim Hải cho hai mẹ con cô.” Bởi vì có Mạc Hạ nên Thời Dũng cố ý đặt cơm của Kim Hải.

Thời Dũng đi vào nhìn một lượt thì thấy không có Mạc Hạ ở đây, liền hỏi: “Hạ Hạ ngủ rồi sao?”

“Ừ.” Hạ Diệp Chi gật đầu: “Anh cứ để cơm ở đó cũng được.”

Thời Dũng đặt cơm xuống, vừa định đi ra thì Hạ Diệp Chi gọi lại: “Trợ lý Thời.”

Thời Dũng quay lại: “Còn chuyện gì sao?”

Hạ Diệp Chi cười cười: “Cám ơn anh.”

Cô để ý thấy logo Kim Hải trên hộp cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.