Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 879: BÀ NÓI THÌ CÓ TÁC DỤNG SAO



Tiêu Thanh Hà nghe Hạ Lập Nguyên nói vậy chỉ biết vâng lời gật đầu: “Ông vẫn nên uống thuốc trước đi.”

Hạ Lập Nguyên cũng không nói gì thêm.

Ông ta uống thuốc xong chưa được bao lâu thì Hạ Thời Yến trở về rồi.

Hạ Thời Yến vừa vào cửa đã quét mắt nhìn Tiêu Thanh Hà.

Tiêu Thanh Hà không biết tại sao Hạ Thời Yến vừa về đã nhìn chằm chằm bà, bà ngượng ngùng nhìn anh: “Thời Yến?”

Hạ Lập Nguyên thấy Hạ Thời Yến trở về thì nhíu mày hỏi: “Lúc này con không đi xử lý chuyện công ty, trở về đây làm gì?”

“Ba hỏi con làm gì sao?” Hạ Thời Yến nhướng mày, chỉ vào Tiêu Thanh Hà đang ngồi cạnh Hạ Lập Nguyên: “Không bằng ba hỏi người vợ tốt của ba xem, bà ấy đã làm những gì?”

Hạ Lập Nguyên nghe vậy thì quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hà, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt không tán thành nói: “Thời Yến, giờ không phải lúc tùy hứng, con mau trở về công ty đi!”

“Giờ Diệp Chi đã là tổng giám đốc Mạc thị, cô ấy muốn đối phó công ty chúng ta, quả thật dễ như trở bàn tay, con tới công ty để làm gì?”

Hạ Thời Yến đi tới ngồi đối diện hai người, nhìn Tiêu Thanh Hà với thâm ý khác.

Đương nhiên Hạ Lập Nguyên cũng biết rõ tình huống bây giờ không được lạc quan cho lắm, vẻ mặt ông đầy tức giận, thở hổn hển mấy lần mới nói: “Con gọi cho cô ta đi, để ba nói chuyện với cô ta! Cho dù trên người cô ta không chảy dòng máu của ba, nhưng cô ta không thể lật trời như thế được!”

“Cô ấy không lật được trời, nhưng dễ dàng lật đổ công ty chúng ta.” Hạ Thời Yến dựa vào ghế sofa, trông anh rất mệt mỏi.

Tiêu Thanh Hà thử thăm dò nói: “Không nghiêm trọng như vậy chứ, cô ta…”

“Bà cho rằng bà hiểu rõ Hạ Diệp Chi sao?” Hạ Thời Yến cười lạnh, nói mỉa mai: “Tự cho là đúng.”

Hạ Chính Tu và Hạ Hương Thảo lần lượt qua đời đã là đả kích rất lớn với Hạ Lập Nguyên, sau khi mất đi hai người thân liên tiếp, dường như ông đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng cũng nhận ra Tiêu Thanh Hà là vợ ông.

Ông cũng dần dần bắt đầu quan tâm Tiêu Thanh Hà.

Ông nghe Hạ Thời Yến mỉa mai Tiêu Thanh Hà như vậy thì lên tiếng bảo vệ: “Sao con lại nói mẹ con như vậy?”

“Bà ta xứng đáng làm một người mẹ sao? Nếu không phải bà ta không dạy dỗ Hương Thảo tốt từ nhỏ, Hương Thảo sẽ không trở thành dáng vẻ sau này, cũng không chết oan uổng! Nếu bà ta làm tốt chức trách của một người mẹ, Diệp Chi sẽ không quay lại đối phó công ty chúng ta!”

Trong nhà mất đi hai người liên tiếp, đương nhiên Hạ Thời Yến cũng bị ảnh hưởng.

Anh nhớ lại cuộc đời Hạ Hương Thảo, khi nhìn Tiêu Thanh Hà, anh chỉ cảm thấy lòng mình phát lạnh.

Hạ Lập Nguyên trợn to mắt tức giận: “Sao con có thể trách cái chết của Hương Thảo lên người mẹ con chứ? Còn Hạ Diệp Chi kia, chuyện lần này hoàn toàn do cô ta vong ân phụ nghĩa.”

“Ba hét với con thì có ích lợi gì? Ba đi mà nói với Diệp Chi, xem cô ấy có đồng ý buông tha cho công ty chúng ta không.” Hạ Thời Yến bình tĩnh lạ thường.

Hạ Lập Nguyên giống như một quả bóng xì hơi.

Lúc này, Tiêu Thanh Hà lên tiếng nói: “Nếu không thì… để tôi nói với cô ta một chút?”

Hạ Thời Yến nở nụ cười: “Bà nói thì có tác dụng sao?”

Hạ Thời Yến quay đầu nhìn Tiêu Thanh Hà.

Ánh mắt Tiêu Thanh Hà lóe lên tia trốn tránh: “Dù sao phải thử mới biết.”

Hạ Thời Yến đột nhiên hỏi bà ta: “Lần trước khi Hạ Diệp Chi trở về tham dự lễ tang ông nội vẫn còn tốt, tại sao cô áy lại đột ngột muốn đối phó công ty chúng ta? Làm một người mẹ, chẳng lẽ bà không biết nguyên nhân sao?”

“Cô ta căn bản không phải Hạ Diệp Chi trước đây nữa, sao tôi biết cô ta đang nghĩ gì chứ.” Tiêu Thanh Hà cười lúng túng.

Hạ Thời Yến hỏi bà với giọng điệu không tập trung: “Hai ngày trước, bà đi ra ngoài nhiều lần để làm gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.