Nghe Tiêu Thanh Hà và Hạ Thời Yến nói chuyện giống như là xem kịch vui vậy.
Hạ Diệp Chi ăn cũng ngon miệng hơn nhiều.
Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà chưa dùng bữa, vẫn đang nói chuyện.
Cho nên, lúc Hạ Diệp Chi đã ăn no, hai người kia vẫn chưa ăn gì.
“Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Hạ Diệp Chi uống một ngụm nước rồi đứng dậy.
Thời Dũng nhanh chóng đi theo sau.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi và Thời Dũng sắp đi khỏi, Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà cuống lên.
“Diệp Chi, đừng đi vội, việc này chúng ta thương lượng lại có được không?” Hạ Thời Yến vội vàng chặn Hạ Diệp Chi lại, sợ cô đi mất.
“Đã không còn sớm nữa, em còn có việc khác, em phải về nhà.”
Hạ Diệp Chi nói rằng có việc khác, không phải là nói cho có.
Buổi chiều, Thẩm Lệ đúng lúc không có gì làm liền tới công ty, đưa Mạc Hạ ra ngoài chơi.
Cô phải đi tới chỗ Thẩm Lệ.
Hơn nữa, lần này cô cũng nhất định không có ý dừng tay.
Tiêu Thanh Hà, đã chạm vào giới hạn của cô.
“Diệp Chi!”
Hạ Diệp Chi xoay người ra ngoài, liền nghe thấy một tiếng ‘bịch’ ở phía sau.
Âm thanh rất trầm.
Hạ Diệp Chi trong khoảnh khắc hơi kinh ngạc.
Cô quay đầu, thì thấy Tiêu Thanh Hà đang quỳ trên mặt đất cách cô một bước chân, trong mắt tràn ngập sự khẩn cẩu.
“Diệp Chi, mẹ xin con, xin con buông tha cho Hạ thị đi. Những chuyện trước đây là lỗi của mẹ, mẹ không nên công bố chuyện con và Mạc Đình Kiên có con ra ngoài, nhưng chuyện này mẹ cũng không hề nói với ký giả, cũng không gây ảnh hưởng gì cho các con, mẹ xin con đấy…”
Tiêu Thanh Hà nói tới mức nước mắt giàn giụa, nhưng biểu cảm của Hạ Diệp Chi càng lúc càng lạnh lùng.
Cảnh tượng thật quen thuộc làm sao.
Ngày mà cô gả vào nhà họ Mạc, Tiêu Thanh Hà cũng quỳ trước mặt cô như vậy, cầu xin cô thay Hạ Hương Thảo gả cho Mạc Đình Kiên.
Mà hôm nay, Tiêu Thanh Hà cũng quỳ trước mặt cô, xin cô tha cho Hạ thị.
“Bà cầu xin tôi, thì tôi phải đồng ý với bà à?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi lạnh thấu xương: “Lúc gặp khó khăn cầu xin người khác là điều ai cũng biết, nhưng không phải cũng có tư cách để được tha thứ.”
Điều này khiến Tiêu Thanh Hà hoàn toàn hoảng loạn.
“Mẹ xin con, cho mẹ một cơ hội đi, Diệp Chi, mẹ biết mẹ sai rồi…” Tiêu Thanh Hà nhìn quỳ trên mặt đất, sống chết ôm lấy chân Hạ Diệp Chi, không để cô rời đi.
Hạ Diệp Chi ánh mắt không hề thay đổi.
Càng không có chút gợn sóng nào.
Thời Dũng thấy vậy, lạnh lùng nói: “Bà Hạ, xin bà tự trọng.”
Tiêu Thanh Hà làm gì có tâm trạng để ý lời của Thời Dũng, ánh mắt của bà ta dán lên người Hạ Diệp Chi.
Bà ta chỉ biết, nếu như Hạ Diệp Chi thật sự nhẫn tâm thu mua Hạ thị, vậy thì bà ta tiêu tùng rồi.
Nhà họ Hạ cũng tiêu tùng rồi.
Tới lúc đó, đừng nói là Hạ Lập Nguyên, đến Hạ Thời Yến cũng không buông tha cho bà ta.
“Anh Hạ, nếu như anh không sợ người khác chê cười, bây giờ tôi sẽ gọi giám đốc tới để giải quyết rắc rối này.” Rắc rối mà Thời Dũng nói, tất nhiên chính là Tiêu Thanh Hà.
Anh ta dùng cách nói trong công việc, khiến Hạ Thời Yến tái mặt.
Nhưng anh cũng chỉ có thể mặt dày đưa tay đẩy Tiêu Thanh Hà: “Buông tay đi!”
Tiêu Thanh Hà vẫn không cam tâm.
“Diệp Chi! Diệp Chi con nhìn mẹ đi, mẹ thật sự biết sai rồi.” Giọng nói của Tiêu Thanh Hà kèm theo cả tiếng khóc, nhìn rất đáng thương.
Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn hướng khác, không để ý đến bà ta.
“Anh Hạ.” Giọng nói của Thời Dũng hàm chứa sự cảnh cáo.
Hạ Thời yến cau mày, mạnh mẽ kéo Tiêu Thanh Hà ra.
Hạ Diệp Chi đã tự do, liền bước sang bên cạnh một chút, lạnh nhạt nói với Hạ Thời Yến: “Anh cả, cảm ơn anh mời em dùng bữa.”