Rất nhanh Hạ Diệp Chi đã nghĩ ra người phụ nữ này là ai.
Là thủ hạ đắc lực của Lưu Chiến Hằng, Ly.
Cô ta là kẻ thân tín của Lưu Chiến Hằng, có một gương mặt đơn thuần không có tính công kích, nhưng thực tế, cô ta là một kẻ tàn nhẫn không thua gì Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi bỏ phần văn kiện trong tay xuống, nhìn Tề Thành: “Cô ta là trợ thủ đắc lực của Lưu Chiến Hằng, tên là Ly.”
Tề Thành dường như không có hứng thú gì với Lưu Chiến hằng, chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì.
*
Buổi chiều, Hạ Diệp Chi nhận được một cuộc gọi từ Tạ Ngọc Nam.
Lần trước gặp mặt Tạ Ngọc Nam, lại đụng phải Mạc Đình Kiên.
Cô biết loại chuyện như này, Mạc Đình Kiên nhất định sẽ xử lí ổn thỏa, vì vậy lúc đó liền rời đi.
Còn sau đó hai người họ nói những gì, Hạ Diệp Chi không hề hay biết.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến Mạc Hạ vẫn còn đang ở nhà, liền khéo léo từ chối: “Tôi không thể để Hạ Hạ ở nhà một mình.”
“Em có thể đem theo Hạ Hạ.” Tạ Ngọc Nam cũng rất thích Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi nói: “Xa quá, không tiện lắm.”
Xung quanh biệt thự của Mạc Đình Kiên khá yên tĩnh, bởi vì hoàn cảnh xung quanh tốt như vậy, vị trí địa lí cũng không quá phồn hoa.
Tạ Ngọc Nam nghi ngờ: “Xa?”
Tạ Ngọc Nam là thành tâm muốn mời cô, Hạ Diệp Chi chỉ có thể nói thật: “Tôi tạm thời không ở chung cư.”
“Vậy em đi đâu? Em…” Tạ Ngọc Nam dường như hiểu ra điều gì đó, liền im lặng.
Hạ Diệp Chi trầm mặc một lúc: “Nếu như bây giờ anh có thời gian, tôi mời anh uống café.”
Tạ Ngọc Nam vô cùng dứt khoát: “Được.”
*
Hạ Diệp Chi kết thúc cuộc họp, liền đưa theo Tề Thành cùng cô đi gặp Tạ Ngọc Nam.
Tề Thành là một vệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, rất ít khi nói chuyện, Hạ Diệp Chi đưa anh theo, rất dễ có thể bỏ qua sự tồn tại của người này.
Tạ Ngọc Nam đến sớm hơn cô.
Hạ Diệp Chi vừa bước vào đã thấy Tạ Ngọc Nam vẫy tay với cô.
“Hạ Diệp Chi, bên này.”
Sau khi Hạ Diệp Chi qua bên đó ngồi, liền gọi một li café.
“Có chuyện gì muốn nói với tôi?” Cô ngước mắt nhìn Tạ Ngọc Nam ngồi đối diện, hỏi thẳng.
Tạ Ngọc Nam nhìn Hạ Diệp Chi, cứ cảm thấy cô có gì đó khác thường.
Hạ Diệp Chi bưng li café lên uống, có chút ngạc nhiên hỏi Tạ Ngọc Nam: “Sao cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”
“Cứ cảm thấy em so với lần gặp mặt trước có gì đó không giống.” Tạ Ngọc Nam khẽ cười thấp, sắc mặt tỏ vẻ dò dẫm: “Là bởi vì Mạc Đình Kiên sao?”
“Hả?” Hạ Diệp Chi thật sự nghe không hiểu ý của anh.
“Không có gì, chúng ta nói chuyện chính đi.” Tạ Ngọc Nam thay đổi sắc mặt, nói: “Em có biết Lưu Chiến Hằng còn có một cô em gái không?”
Hạ Diệp Chi bỗng chốc hiểu ra, hỏi anh ta: “Lưu Loan Loan là bị anh bắt đi?”
Trước đó Hạ Diệp Chi luôn nghĩ, nhất định là không phải Mạc Đình Kiên làm.
Tạ Ngọc Nam gần đây hành tung bất định, cô nhất thời không nghĩ ra còn một người là Tạ Ngọc Nam.
Hóa ra là anh ta làm.
Tạ Ngọc Nam không trực tiếp trả lời cô, chỉ nói: “Xem ra em biết đến sự tồn tại của Lưu Loan Loan.”
“Tôi biết, còn từng gặp cô ấy nữa.” Hạ Diệp Chi không phủ nhận.
“Lưu Chiến Hằng đối xử với Lưu Loan Loan rất tốt, có thể thấy được cô ta là một người thiểu năng, IQ không bằng một đứa trẻ tám tuổi, vậy mà Lưu Chiến Hằng không hề từ bỏ.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam có chút cảm thán.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, hỏi anh ta: “Lưu Loan Loan tỉnh rồi?”
“Em có ý gì?” Tạ Ngọc Nam ngơ ngác nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Chi Diệp giải thích: “Lưu Loan Loan hồi bé bị thương, mãi mới tỉnh lại.”