Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì khẽ cười: “Được, tôi sẽ đến đó đúng giờ, cậu gửi địa chỉ và thời gian cho tôi đi.”
“Được!”
Hạ Diệp Chi vừa cúp điện thoại, Tần Thủy San đã gửi địa chỉ và thời gian cho cô.
Thời gian của bữa tiệc là tối thứ sáu.
Trong một khách sạn một sao.
Nơi đó khá rộng lớn, có lẽ bữa tiệc tương đối lớn.
*
Tối thứ sáu, Hạ Diệp Chi bảo người giúp việc chuẩn bị sớm bữa tối.
Cô ở nhà cùng Mạc Hạ ăn tối xong mới thay lễ phục tham dự buổi tiệc.
Tề Thành vẫn lái xe đưa cô đi.
Hạ Diệp Chi vừa dẫn Tề Thành đi tới cửa phòng tiệc đã nhìn thấy Tần Thủy San.
Tần Thủy San mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, trang điểm đậm, trông rất xinh đẹp.
Cô vừa thấy Hạ Diệp Chi đã bước lên đón: “Cô tới rồi à!”
Tần Thủy San chú ý tới Tề Thành đứng sau Hạ Diệp Chi thì ngạc nhiên nói: “Vị này là?”
Hạ Diệp Chi giải thích: “Cậu ấy là vệ sĩ của tôi.”
Tần Thủy San gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Cô dẫn Hạ Diệp Chi vào trong, nói với cô ấy về tính chất buổi tiệc và những người đến tham dự.
Từ khi Hạ Diệp Chi hợp tác với Tần Thủy San, cô cũng tham gia không ít bữa tiệc lớn nhỏ.
Giờ cô ra vào nơi này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Trong phòng tiệc có không ít người nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Đây là buổi tiệc đầu tiên Hạ Diệp Chi tham dự khi cô tiếp nhận Mạc thị.
Quả thật có không ít người nhìn Tần Thủy San đang đi cạnh cô bằng cặp mắt khác.
Có người muốn tới đây bắt chuyện làm quen nhưng đều bị Tề Thành “giải quyết” hết.
Tề Thành là người đã trải qua cuộc đẫm máu, trên người mang theo sát khí, ánh mắt rất có tính răn đe.
Hạ Diệp Chi đi dạo một vòng cùng Tần Thủy San xong, cô định rời đi.
Tần Thủy San cũng hiểu rõ, dù sao trong nhà cô ấy cũng có trẻ nhỏ.
Bởi vì Tiêu Thanh Hà lan truyền tin tức, chuyện Hạ Diệp Chi có con với Mạc Đình Kiên đã không còn là bí mật trong giới này.
Có điều không ai dám hỏi.
Nhưng Tần Thủy San có tính thẳng thắn, lúc tiễn Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng tiệc vẫn không nhịn được hỏi: “Con cậu ở nhà một mình có ngoan không?”
Cô không biết phải hỏi như thế nào nên tùy tiện tìm một đề tài.
Hạ Diệp Chi mỉm cười trả lời: “Bé rất ngoan.”
Tần Thủy San hơi lúng túng: “Vậy cậu mau trở về đi.”
*
Ra khỏi khách sạn, Tề Thành lái xe tới đây.
Hạ Diệp Chi đang định lên xe, không biết có một người từ đâu chạy tới va vào cô.
Khi Hạ Diệp Chi ổn định lại cơ thể, cô phát hiện túi xách của mình đã biến mất.
Không đợi cô lên tiếng, Tề Thành đã mở miệng nói: “Cô lên xe đợi tôi.”
Nói xong, anh đã đuổi theo người cướp túi xách cô.
Hạ Diệp Chi chỉ có thể nhấc váy leo lên xe.
Cô ngồi vào xe, quay đầu nhìn phía sau.
Người cướp túi xách cô là một người đàn ông ăn mặc giản dị gầy gò, rất nhanh Tề Thành đã đuổi kịp người đó.
Tề Thành cướp lại túi xách của cô, lúc ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi thì sắc mặt đột ngột thay đổi.
Hạ Diệp Chi ngẩn người, lúc cô phản ứng quay đầu lại thì một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã mở cửa xe ngồi vào trong.
Anh khóa cửa xe ngay.
Không để Hạ Diệp Chi phản ứng lại, anh ta đã trực tiếp lái xe đi.
Không thể nói là lái xe, mà là phóng xe chạy đi.
Hạ Diệp Chi không kịp thắt dây an toàn, ngã trái ngã phải giữ chặt mép ghế phía trước mới ngồi vững được.
Cô bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông ngồi lái xe phía trước vẫn đội mũ lưỡi trai, còn cúi đầu xuống.
Hạ Diệp Chi vẫn không nhìn thấy mặt anh ta, đương nhiên không biết anh ta là ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.